Đứng hình mất năm giây, Triệu Thế Hiển cảm thấy nhận trông hộ bé Tí là một quyết định vô cùng đúng đắn. Phan Vân Kiều há hốc mồm nhìn hai chú cháu đang bế nhau.
Còn Trung Quân thì khỏi nói, sốc đến bay màu luôn. Vẻ mặt anh anh như thể bị tạt một gáo nước lạnh toát vậy. Nhưng với trình chai lì của mình, anh ta vẫn mặt dày ở lại ăn trưa với họ. Đương nhiên, những nhân vật quần chúng chẳng muốn anh ta đến với Phan Vân Kiều chút nào.
Trên bàn ăn, Trung Quân cứ có ý định gắp thức ăn cho Phan Vân Kiều là y như rằng lại bị Tạ Thảo Nhi ngăn cản bằng mọi cách. Anh ta tròn mắt kinh ngạc, anh ta nhớ là Tạ Thảo Nhi cũng có ý tác hợp cho anh ta và Phan Vân Kiều mà nhỉ?
"Cậu Hiển ơi cậu Hiển...."
"Muốn ăn gì sao?"
Bé Tí mới có hai tuổi, chủ yếu ăn cháo, bột hoặc cơm nát. Mấy món cay thế này cậu bé chưa ăn được.
"Dạ không, con chỉ muốn nói là cậu giống bố con thôi. Tại ăn cơm bố con cũng nhìn mẹ như cậu nhìn mợ vậy."
"Khụ... khụ... khụ..."
Phan Vân Kiều bị sặc cơm ho sù sụ, Triệu Thế Hiển liền vỗ nhẹ vào lưng cô, mặt đầy lo lắng. Chắc chỉ đợi có vậy, ông Tơ vốn nhìn Trung Quân không vừa mắt dù anh ta chẳng làm gì. "Ai dô, ai ai cũng có đôi có cặp, ai ai cũng cho mình ăn cơm chó hết."
Dù có tán thành với câu nói của ông, nhưng bà Nguyệt vẫn lên tiếng khịa lại: "Ai nói mà nghe dẹo dẹo ngứa tai quá."
"Bà!" Trong lòng gào thét khóc lóc, đã chẳng hùa theo thì thôi còn xỉa xói.
"Tôi làm sao? Đến đánh tôi đi này! Đánh đi!"
Ông không đánh lại bà, nên đành cắn răng ngồi im.
Trái ngược với sự sôi nổi của ông Tơ, bà Nguyệt. Sự ân ái của đôi vợ chồng son kia và nỗi xấu hổ của cặp đôi chính kèm theo ánh mắt khó hiểu của bé Tí. Thì Trung Quân thấy mình thật lạc lõng, tựa như đây là thế giới của riêng họ vậy. Anh ta có cố gắng thế nào cũng không thể chen vào được.
Phan Vân Kiều là cô gái anh ta thích từ thời niên thiếu, đến bây giờ, vẫn chưa có được trái tim của cô. Anh ta thật thất bại. Thậm chí, với ánh mắt nhạy bén của mình, anh ta nhận ra cô đã có tình cảm với Triệu Thế Hiển đó. Bữa cơm này, thật khó nuốt!
"Anh cứ nhìn tôi làm gì vậy?" Qua được cơn xấu hổ ban nãy, Phan Vân Kiều ngượng chín mặt, vô thức hỏi anh.
"Em đẹp."
"Ô ô ô..."
Đinh Cường Phú không biết do mình dạy giỏi hay do Triệu Thế Hiển có thiên phú trêu ghẹo con gái nhà người ta từ trong máu đến tận bây giờ mới bộc phát. Mà từ một con người dường như thấy con gái là im lỉm, xong tự nhiên nói ra được những lời có cánh, mặt dày tán tỉnh người ta.
"Tại vì em đẹp à..."
"Mợ Kiều siêu đẹp, chỉ là thua xa mẹ Tí thôi."
Từ lúc lấy chồng đến bây giờ, cứ đến khi hai vợ chồng cô ấy ân ái trước mặt là lại bị Phan Vân Kiều bĩu môi. Bây giờ, đã có cơ hội cười lại rồi.
Cô cũng chẳng phải dạng vừa, trước mặt người ngoài thì ngoan hiền thục nữ, nhưng bản tính là một đứa ngứa đòn không hơn không kém. "Đẹp hơn mày."
Nói xong, Phan Vân Kiều quay ra quan sát bé Tí. Thằng bé này chắc chắn là bị ông anh trai dạy hư rồi. Ăn nói gì đâu không biết! Đã thế còn gọi cô là "mợ", Triệu Thế Hiển là "cậu". Xưng hô rối hết cả lên.
Lỡ như cô và anh có lấy nhau, thì cũng là đằng nội, "cậu với mợ" gì ở đây?
Khoan! Sao cô lại nghĩ mình lấy anh được? Ngước lên liếc trộm Triệu Thế Hiển lại đụng phải ánh mắt đầy cuồng nhiệt của anh vội vàng cúi đầu xuống.
Tên này! Ấy vậy mà vẫn còn nhìn cô!
Xấu hổ quá rồi!
Chẳng thua chị kém em, Đinh Cường Phú cũng lên tiếng bảo vệ bà xã của mình: "Ai bảo thế? Bà xã tôi là người đẹp nhất trần đời."
Có chồng ở đây, Tạ Thảo Nhi đương nhiên không chịu thiệt. Hai đánh một không chột cũng què, sớm muốn gì cái miệng của Phan Vân Kiều cũng chẳng cãi lại được họ đâu.
"Ai bảo thế? Kiều đẹp hơn vợ mày nhiều."
Đương nhiên Triệu Thế Hiển sẽ ra mặt bênh vực cô rồi. Trong mắt anh, cô còn đẹp hơn nàng Kiều. Nếu Thuý Kiều khuynh sắc khuynh thành, thì Vân Kiều của anh cũng vậy, à, có khi còn hơn. Bởi vì cô chỉ cười một cái con tim của anh điêu đứng, đổ gục luôn.
Trung Quân nhân lúc cao trào nhất, vội xin phép ra về, nhưng nào Tạ Thảo Nhi lại để anh ta đi dễ dàng như vậy. Năm xưa, anh ta từng đắc tội với cô ấy, quân tử báo thù mười lăm chưa muộn, thời cơ giờ đã đến rồi. Lát nữa có kịch hay để xem. Đinh Cường Phú khó hiểu, chẳng phải Trung Quân ở đây sẽ cản trở Kiều và Hiển sao?
"Mày chẳng phải không ưa nó sao?"
"Có à? Tao yêu quý bạn Trung Quân vậy mà!"
Cố ý nhấn mạnh từng câu từng chữ. Nếu Trung Quân không ra Hà Thành thì không nói, chứ ra rồi lại khiến Tạ Thảo Nhi nhớ lại chuyện ngày đó.