"Nếu thích thì cứ nhích đi."
Thấy bạn mình rõ ràng đã thích người ta lắm rồi, mà vẫn giữ giá.
"Ai... thích... tên Hiển đó chứ!"
Miệng thì phản bác vậy nhưng ánh mắt Phan Vân Kiều nãy giờ vẫn thuỷ chung nhìn quán ăn bên đường.
"Tao đã nhắc đến anh ấy đâu."
Coi bộ con bạn thân cũng ngây thơ quá đi...
"Mày yên tâm, tao đã nói ngay từ đầu là theo thông tin đáng tin cậy từ lão chồng thì Hiển bảo đảm chưa có mối tình nào vắt vai đâu, nhìn tứ phía chuẩn gu mày còn gì?"
Do dự cái gì nữa?
Nếu là một tuần trước cô ấy sẽ không thúc giục như vậy đâu. Nhưng sau cuộc gặp gỡ hai vị quý phu nhân kia về, Tạ Thảo Nhi hăng hái hẳn ra, tích cực ghép đôi hai người.
"Lúc trước, tao kêu cần có thời gian, mày cũng tán thành. Sao nay lại hối hả vậy hả?"
"T...tao...."
Đột nhiên có hơi chột dạ.
Đối diện, Triệu Thế Hiển tay thì làm nhưng trong đầu lại xuất hiện hình bóng của cô gái kia.
"Ông chủ, có người tìm anh ạ."
Cô nhân viên mới đến quán làm, thấy ông chủ đẹp trai thì đem lòng thương thầm, mà cô tự biết bản thân mình ở vị trí nào, ngọn cỏ non làm sao với được mây.
"Được."
Anh cười lịch sự một cái, con tim thiếu nữ tan chảy. Nhìn theo bóng lưng kia, cô ấy cảm thán tương lai ai mà làm vợ của anh chắc phải tu mấy kiếp.
Quán dù bận rộn, nhưng nhân viên ở đây vẫn rất nhiệt tình hóng chuyện. Hôm trước, một cô đến, nay lại thêm một cô nữa, cái cô động vào đồ kia thì bỏ qua đi.
"Hiển."
Cô gái nhìn thấy anh, khuôn mặt rạng rỡ đầy ý cười, cô định chạy đến ôm lấy anh, nhưng Triệu Thế Hiển phản xạ nhanh, ngay lập tức né lẹ.
"A."
Một màn này lọt vào mắt mọi người, một số không giữ được ý tứ, bật cười thành tiếng.
Quan sát một hồi, Triệu Thế Hiển vuốt cằm, hỏi một câu. "Xin hỏi, cô đây là ai vậy?" Như bị một tia sét đánh, cô gái kia trố mắt, ra vẻ vô cùng ngạc nhiên.
Anh vậy mà không nhớ cô ta sao?
Rất nhanh, cô ta trở lại trạng thái bình thường, lưng thẳng, tay nghịch nghịch lọn tóc dài hơi xoăn của mình, đầu hơi nghiêng rất dịu dàng. Cô ta nhẹ nhàng nói: "Mình là Quỳnh, hồi cấp ba bọn mình có học chung lớp đấy."
"A, xin lỗi. Tôi vẫn chưa nhớ ra cậu."
Mấy năm gần đây anh cũng đi họp lớp, nhưng không hề thấy cô ta.
"À..."
Mặt cô ta thoáng chốc đã đỏ ửng, lặn lội từ nước ngoài về, chỉ muốn gây bất ngờ, anh vậy mà không nhớ ra cô ta.
Nói được đôi ba câu, Triệu Thế Hiền vào bếp làm việc tiếp. Quán đang rất đông khách, anh như vậy là đã lịch sự rồi.
Bên này, Đinh Cường Phú được nghỉ trưa liền chạy đến quán vợ, rủ cô ấy sang quán Triệu Thế Hiển ăn chực, Phan Vân Kiều cũng lẽo đẽo theo sau. Cô chỉ là muốn ăn trưa thôi, chứ không có ý gì với tên Hiển đó hết.
Đôi vợ chồng kia thì không nói, nhưng Phan Vân Kiều lại khác. Từ sau lần gây chấn động đó, một số nhân viên như có thiên lý nhãn liền nhận định cô là bà chủ tương lai. Có vẻ như đáp ứng đúng mong đợi của đám người "ăn dưa", quán của Triệu Thế Hiển luôn hội tụ drama. Trước là một nữ hai nam, nay lại hai nữ một nam.
"Ông chủ, bà chủ đến rồi."
Một anh nhân viên loi choi, khá lầy lội, hét toáng lên. Quả không ngoài dự đoán, chưa đầy một phút sau, anh chàng cao ráo đeo tạp dề, tay vẫn cầm đũa chạy ra.
"Em đến rồi."
Trên trán anh lấm tấm mồ hôi, mặt mày rạng rỡ, nở nụ cười rất tươi.
"Ờm."
Tự nhiên, sao mà nhiều ánh mắt nhìn cô vậy?
Tạ Thảo Nhi thấy anh bước qua vợ chồng cô ấy như bước qua không khí, liền lên tiếng: "Này, hai tụi này cũng đến rồi đây."
Đang yên đang lành bỗng...
"Cậu là Phú phải không?"
Một giọng nói trong trẻo phát ra, bốn cặp mắt đổ về nó. Là Quỳnh....
Triệu Thế Hiển khó hiểu, cô ta vẫn chưa ăn xong à?
Nhân viên như biết tâm tư của ông chủ, bèn giải thích: "Cô ấy gọi món nhưng ăn chậm ạ." Ý tứ đúng là muốn đợi Triệu Thế Hiển tan làm.
Thấy Quỳnh, bàn tay Đinh Cường Phú nắm chặt lấy Tạ Thảo Nhi, anh ấy không còn tha thiết gì với cô ta nữa, lại muốn để Tạ Thảo Nhi cảm nhận được tấm chân tình của anh. Nhận ra biểu hiện khác lạ của anh ấy, Tạ Thảo Nhi với trực giác nhạy bén đoán ra được cô ta là ai. Cũng nhanh thật, hôm trước mới nhắc mà nay đã xuất hiện rồi.
"Đi ra đây với em."
Tạ Thảo Nhi kéo Đinh Cường Phú ra chỗ khác, để lại ba người đứng đó.
Nghe nhân viên giải thích xong, Triệu Thế Hiển lãnh đạm, chỉ gật đầu một cái. Ngay sau đó, quay sang Phan Vân Kiều đầy ân cần. "Em lên tầng nha, chỗ đó là phòng riêng của anh. Muốn ăn gì anh nấu rồi mang lên cho."
Muốn chinh phục được phụ nữ, thì phải chinh phục được dạ dày của cô ấy. Gì thì gì chứ điều này anh có thừa.
"Không cần phiền phức vậy đâu."
"...."
Nhìn từ bên ngoài, kẻ ngốc cũng đoán ra ông chủ vẫn chưa tán được con gái nhà người ta. Một chị nhân viên nhanh nhẹn, nói đỡ cho anh. "Quán đang đông khách nên hơi thiếu chỗ, chị là người quen biết của ông chủ, lên trên đó cho tiện ý mà, với cả có thêm anh Phú và vợ anh ấy nên không ngại đâu."
"Vậy được."
Mồm mép thật sự không phải dạng vừa, làm cô không còn lí do nào từ chối nữa. Đây là lần đầu tiên, Triệu Thế Hiển thấy nhân viên của mình thông minh như vậy, tháng này tăng lương mới được.
Anh dắt tay cô lên tầng, để lại một mình Quỳnh như người dư thừa đứng bơ vơ bên dưới. Coi bộ trận này chưa đấu đã thua. Cứ nhìn ánh mắt Triệu Thế Hiển thì biết, từ khi Phan Vân Kiều bước vào, trong mắt anh chỉ có cô.