Vừa vào đến nhà, Phan Vân Kiều chạy nhanh đến chỗ Triệu Thế Hiển.
"Cô làm gì mà hớt ha hớt hải vậy?"
Phan Vân Kiều túm chặt lấy tay Triệu Thế Hiển, sợ hãi hỏi anh: "Anh đi về có thấy ai lảng vảng quanh đây không?"
"Không... có chuyện gì vậy?"
Bình thường thấy hổ báo cáo chồn vậy mà cũng có lúc nhát gan thế này sao? Đáng yêu thật!
Triệu Thế Hiển bị suy nghĩ của chính mình làm cho ngây người. Anh vậy mà thấy bà cô điên này đáng yêu sao?
"Tôi cảm nhận được ai đó theo dõi tôi."
"Tên nào mắt mù vậy?"
"Anh!" Phan Vân Kiều không thèm để ý đến Triệu Thế Hiển nữa, đi thẳng lên tầng luôn. Tên này, cứ thích trêu tức cô. Đã đang sợ thì chớ, hứ!
Trêu thì trêu vậy, nhưng Triệu Thế Hiển vẫn thấy hơi lo. Lúc anh đi về đường không có ai khả nghi cả, đến lượt Phan Vân Kiều lại bị. Biết thế anh chờ cô về chung cho rồi. Đi lòng vòng quanh khu nhà, chẳng thấy ai mới an tâm mà đi về.
Phan Vân Kiều từ nhỏ đến lớn, chưa từng đụng một ngón tay vào nước, giờ ra sống một mình, cũng khá khó khăn. Ban đầu, cô tính ăn mì tôm sống qua ngày hoặc thi thoảng ăn tiệm cơ, nhưng đó không phải giải pháp hay.
Đến trước cổng, Triệu Thế Hiển bỗng thấy một bó hoa đặt trước cửa. Có chút quen mắt, hình như anh từng nhìn thấy ở trong quán của Tạ Thảo Nhi thì phải?
"Cô làm cái gì vậy hả?"
Ngửi thấy mùi khét trong nhà, anh vội chạy vào, biết được nguồn gốc của nó là ở trên tầng.
"Sao anh lại lên đây hả?"
"Cô đang làm gì đấy?"
"Nấu cơm."
Phan Vân Kiều nhìn anh như người ngoài hành tinh. Triệu Thế Hiển đỡ trán. Nấu cơm sao?
"Cô chưa từng vào bếp đúng không?"
"T...thì... liên quan gì đến anh?"
Đồ lo chuyện bao đồng. Trên mạng ghi chỉ cần làm thế này là được sao món trứng của cô lại có mùi khét vậy nhỉ?
"Để tôi nấu cho."
"Cũng được."
Nếu không phải Triệu Thế Hiển mở quán ăn thì cô cũng không đồng ý đâu. Nhưng thấy khách vào quán của anh cũng khá đông nên cô muốn nếm thử xem tay nghề như thế nào. Mặc dù ngày đầu tiên dọn vào nhà đã từng được ăn qua.
Anh kêu Phan Vân Kiều xuống bếp chỗ anh. Bởi trong tủ lạnh lầu của cô chỉ có lác đác vài quả trứng, mấy cọng hành, xoong chảo thì thôi rồi...
Triệu Thế Hiển xắn tay áo, nghiêm túc thái rau, đập trứng... đàn ông khi đang nấu ăn đúng là đẹp trai thật. Thoáng chốc, Phan Vân Kiều bị suy nghĩ trong đầu mình doạ sợ.
Không đâu! Chắc chắn là không! Sao cô có thể thấy tên đáng ghét này đẹp trai được?
Mà không thể phủ nhận được đồ ăn mà tên này làm ra rất ngon nha. Phan Vân Kiều được ăn no khuôn mặt thoả mãn thấy rõ.
"Ngon không?"
"Quá ngo... à, cũng thường thôi."
Hai người ăn tối cùng nhau cũng yên bình phết. Để đáp lễ, Phan Vân Kiều lanh chanh nhận rửa bát. Triệu Thế Hiển chẳng nói gì, coi như đồng ý.
Đời không như mơ, Phan Vân Kiều chưa từng rửa bát thì sao biết rửa?
Triệu Thế Hiển đi vào nhà tắm nên không thấy cảnh cô lọ mọ, lúng túng cầm bát lên mà cho dầu rửa bát trực tiếp lên luôn.
Hơi nước bốc lên, Triệu Thế Hiển được ông trời ưu ái cho hết nấc. Khuôn mặt đẹp trai, cùng thân hình cao ráo. Đừng thấy anh bên ngoài nhìn có vẻ ốm yếu, nhưng rất chất lượng, từng múi từng múi đều lộ rõ. Làn da hơi ngăm đen, cộng thêm làn nước chảy lách tách trên tấc thịt. Khung cảnh bổ mắt ấy đang diễn ra thì nghe thấy tiếng đổ vỡ bên ngoài.
Vì vừa mới nghe Phan Vân Kiều nói có kẻ khả nghi nào đó theo dõi cô nên Triệu Thế Hiển chẳng nói chẳng rằng, chẳng kịp suy nghĩ gì cứ thế chạy ra ngoài xem có chuyện gì.
Trong bếp, ở dưới sàn nhà, bồn rửa bát, những mảnh vỡ, cái đũa lung tung lộn xộn hết cả lên, hỗn độn vô cùng. Anh nhìn thẳng vào khuôn mặt bối rối của Phan Vân Kiều, lại thấy cô hét lên. Bất chợt, Triệu Thế Hiển mới chú ý tới tình trạng hớ hênh của bản thân mình.
"A A A A A A A A A!!!!!!!!!"
"Đừng có nhìn!"
Triệu Thế Hiển vội lấy tay che đi chỗ cần che. Bị anh nói là "đừng có nhìn", Phan Vân Kiều đã lấy tay che mắt, nhưng vẫn vô tình qua khe hở giữa các ngón chiêm ngưỡng thân hình thuộc hàng cực phẩm của anh, không nhịn được nuốt nước bọt. Từ từ nhìn xuống "vật kia", ước chừng phải mười bảy, mười tám phân... Khoan! A a a a a!!!!! Cô đang nghĩ gì vậy?
Không gian yên tĩnh đến lạ thường...
Lúc này, sau một hồi ngây người và trấn an bản thân, Phan Vân Kiều lên tiếng: "Anh ra đây làm gì?"
"Tôi lo cô chứ còn gì nữa."
Lo cho cô... lo cho cô... lo cho cô... ba từ này quanh đi quẩn lại trong đầu Phan Vân Kiều. Cô cảm nhận được nhịp tim của mình đang đập mạnh, chả biết mặt có đỏ lên không nữa...
"Tôi lên tầng tôi."