Hương hoa bưởi thơm ngát, theo gió thổi vào nhà. Gia đình nhỏ vui vẻ chào đón thành viên mới. Cô bé Phan Ngọc Hân mới sinh được một tháng, bé bỏng nằm trong vòng tay mẹ.
Khi bé mới sinh, Triệu Thế Hiển vừa nhìn đã yêu. Gia đình hai bên nội ngoại cưng chiều bé vô cùng.
Ông nội sau khi nghe đến cái tên mà bố đặt cho bé đã nổi giận một trận. Nói cái gì mà cháu ngoại họ Phan, đến cháu nội cũng họ Phan. Ngoài mặt ông nói vậy, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập ý cười.
"Anh xem, nên đặt tên gọi ở nhà là gì bây giờ?"
"Tuỳ em."
Anh hôn nhẹ lên trán cô, ánh mắt đầy ôn nhu.
"Vậy gọi là Tũn nha, Tũn Tũn nghe rất đáng yêu."
"Được."
Trong tiệc đầy tháng, nhà họ Triệu tranh giành, đòi tự mình tổ chức. Ông Triệu y như đứa con nít, gặp ai là lại đem cháu gái ra khoe. Tương lai chắc chắn Triệu thị thuộc về cô bé.
Phan Vân Kiều nhìn Tạ Thảo Nhi cẩn thận bế Tũn, lòng bỗng nhói đau.
Nếu như Tạ Thảo Nhi và Đinh Cường Phú chưa ly hôn, nếu như họ có con... thì có lẽ con của họ sẽ lớn hơn Tũn vài tuổi.
Sau khi kết hôn với cô gái kia một năm, mẹ Đinh Cường Phú phát hiện ra cô ta nɠɵạı ŧìиɦ, bèn nổi trận lôi đình, đem quần áo ném ra khỏi nhà. Trong cơn nóng giận, cô ta chẳng kiêng dè gì, chỉ thẳng vào mặt bà ta, quát: "Con trai bà không thèm đụng vào tôi, chẳng lẽ tôi không được đi tìm người đàn ông khác sao?"
Lúc đó, mọi người mới giật mình. Thì ra, sau đêm đó, Đinh Cường Phú chưa từng chạm vào cô gái đó, dù hai người là vợ chồng.
"Hôm nay, Phú không đến, nên mày mới đi phải không?"
"Cái gì vậy?"
Tạ Thảo Nhi bật cười, nói: "Tiệc đầy tháng của con nuôi tao, sao tao không đi."
Sinh nhật tròn ba tuổi của Tũn, cô bé mới chạy lon ton đến chỗ Phan Vân Kiều, sà vào lòng cô mách lẻo.
"Mẹ... mẹ ơi... con thấy chú Phú nắm tay mẹ nuôi."
"Thật sao?"
Sợ cô không tin, cô bé gật đầu một cái mạnh, giọng chắc nịch. "Mẹ nuôi còn đánh chú ấy, rồi bỏ đi... sau đó hai người chơi trò đuổi bắt."
"Thôi, chúng ta ra ngoài ăn bánh kem nha."
"Vâng."
Có một lần, đi đám cưới của Lan và Trung Quân, bé Tũn mới tò mò hỏi mẹ: "Sao cô dâu chú rể lại cảm ơn mẹ vậy ạ?"
"Vì mẹ là bà mai đó."
Bé mới có tí tuổi, đâu có hiểu bà mai là gì, thắc mắc hỏi lại.
"Là người giúp cho cô gái và chàng trai yêu nhau, đến với nhau."
Nghe vậy, bé cười tươi, nhìn Tạ Thảo Nhi ngồi bên cạnh nói: "Vậy sao mẹ không làm bà mai cho chú Phú và mẹ nuôi ạ?"
Cả hai người nghe vậy đồng thời im lặng, lát sau Phan Vân Kiều bẹo má con gái nói: "Đây lại là chuyện của người lớn."
Không phải do cô không muốn, chỉ là tình cảm mà Tạ Thảo Nhi dành cho anh ấy đã bị vùi lấp theo thời gian. Cô cũng thất vọng về Đinh Cường Phú, nếu năm đó anh ta cứng cỏi hơn thì có lẽ hai người họ của hiện tại vẫn còn ở bên nhau. Nhưng chẳng có nếu như...
"Dạ."
Lúc nào mọi người cũng coi bé như con nít, bé cũng lớn rồi. Bé đã được năm tuổi.
Vào buổi tối, bé muốn ngủ cùng mẹ, bị bố bắt về phòng nói bé lớn rồi phải ngủ một mình. Sáng hôm sau, thấy mẹ mệt mỏi, trên cổ còn có mấy vết đỏ đỏ, bé hỏi lại bị bố nói: "Đây là chuyện người lớn."
Thật khó hiểu!
Cô bé nhăn mặt, quay đi chỗ khác.
Vào sinh nhật tròn mười tuổi của bé Tũn, bây giờ đã trở thành thiếu nữ nhỏ rồi. Bé bắt mọi người phải gọi mình bằng tên thật.
Phan Ngọc Hân thi thoảng loáng thoáng nghe được chuyện xưa của bố mẹ, của mẹ nuôi, của hai bác từ miệng ông bà. Cô nàng biết nhiều hơn một chút, cũng không nhì nhèo đòi cả mẹ nuôi và chú Phú cùng nhau chơi với mình nữa.
Cô nàng biết, mẹ nuôi không thích chú Phú, cô nàng cũng không hiểu tại sao.
Chú Phú đẹp trai, lại vui tính đến vậy mà. Phan Ngọc Hân để ý, dường như có bất cứ việc gì chú Phú đều nhường mẹ nuôi.
Ánh mắt chú Phú nhìn mẹ nuôi y hệt như bố Hiển nhìn mẹ Kiều vậy. Trong mắt bố lúc nào cũng chỉ có mẹ, cô bé toàn bị cho ra rìa.
Có lần cô bé muốn mẹ sinh thêm một đứa em, bị bố mắng cho một trận. Nói là sinh em bé rất đau, bố không muốn mẹ sinh nữa.
Dù gì thì gì, gia đình vẫn rất hạnh phúc!
Hoàn.
Thứ Tư, ngày tháng năm .
Thập Ngũ Vỹ.