Mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ báo cáo dự án.
Trịnh Lĩnh về nhà ngủ một giấc trọn vẹn, tắm giặt thay quần áo, sang ngày thứ hai liền từ ông chú râu ria xồm xoàm cày cuốc mấy năm ở công trường biến thành một người đàn ông thành đạt đẹp trai ngời ngời.
Toàn thân đóng bộ vest đen, giày da cũng đen, tóc tai chải chuốt vuốt keo bóng mượt, đeo cặp kính mắt viền bạc, nhếch môi mỉm cười, Hoa Thất lại gần hít hà, hình như dùng nước hoa Kölnisch Wasser.
Đẹp trai ghê gớm!
Trịnh Lĩnh cười cậu: “Cún con, đánh hơi thấy gì đó? ”
“Có anh là cún ý! ”
Trịnh Lĩnh vẫn cười. “Hôm nay tụi anh liên hoan, buổi tối đừng nấu cơm, anh về đón em. ”
“Thôi, các anh cứ liên hoan, em không góp vui thêm đâu. ”
“Mấy người trong nhóm em đều quen mà, hơn nữa dự án này em cũng góp nhiều công sức. ”
“Ah... ”
“Anh đi đây. ”
“Vâng... ”
“Thế còn... ”
“Dạ? ”
“Cố gắng báo cáo nhé, chúc anh công việc thuận lợi... ”
“Ha ha, nhờ cả vào lời em chúc đấy. Đi nhé bai bai. ”
Buổi trưa Hoa Thất đun lại thức ăn trong tủ lạnh, qua loa xong bữa, thấy di động rung liền mở ra xem, là WeChat của Trịnh Lĩnh, báo chuyển một khoản tiền .
Trông thấy số tiền này Hoa Thất đỏ bừng mặt.
Điện thoại di động lại rung một cái.
Trịnh Lĩnh nhắn: “Còn khoản nữa. ”
Lại thêm con số .
Hoa Thất nhắn tin hỏi: “Gì thế? Sao lại gửi tiền cho em? ”
Trịnh Lĩnh trả lời: “Tiền công em làm ngoài giờ, chị Lý tính giờ lương giúp em đó. ”
“Thế này không ổn lắm đâu, em cũng đâu làm gì để được trả nhiều như này... ”
“Ngoan nào, em nhận đi, nghe xong báo cáo sếp rất vui vẻ. ”
“Ah... ”
“Sáu giờ tan ca anh về đón em, chúng ta đi ăn rồi tăng hai đến KTV, còn mấy tiếng nữa để em chọn bài luyện giọng đấy ha ha ha! ”
Ai muốn hát chứ!
Mở sổ ra cũng không vẽ nổi, Hoa Thất lo lắng quá nửa ngày, đến khi ngồi lên xe Trịnh Lĩnh xe, tim đập thình thịch loạn nhịp bởi lẽ Trịnh Lĩnh lái xe cũng rất điển trai.
Tới nhà hàng cơ bản toàn người Hoa Thất quen mặt, tự mình chào hỏi rồi túm năm tụm ba tìm chỗ ngồi.
Đối với đồ ăn, Hoa Thất cũng có nguyên tắc tìm kiếm tài liệu nghiên cứu nhằm nâng cao tay nghề, nhân dịp hiếm có này, cứ ăn một miếng phát hiện chẳng có giá trị tham khảo liền gắp sang bát Trịnh Lĩnh, nhờ hắn xử lý nốt phần còn lại.
Chị Lý vốn ngồi một bàn cùng cả hai, về sau nhìn đau cả mắt đành cầm bát rời đi.