Hàng Xóm

chương 3

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

.

Sự xuất hiện của Trang Nam chỉ là một nốt nhạc đệm.

Sau khi tiễn người nam nhân xa lạ, Lâm Ôn tiếp tục núp vào trong vỏ ốc của mình, trốn tránh tất cả sinh hoạt.

Cậu có rất nhiều việc để làm, chẳng hạn như viết tiểu thuyết trên mạng, vẽ truyện tranh, thậm chí còn có thể chơi game và viết được một vài chương trình (program) nhỏ, cho nên thu nhập của cậu rất ổn, chỉ cần không gặp phải bệnh gì nguy hiểm thì cả đời này vẫn có thể chậm rãi trôi qua.

Cậu sợ rằng vị hàng xóm đối diện sẽ đến nhà mình để cám ơn nên đã lo lắng chừng mấy ngày, cuối cùng Trang Nam lại không xuất hiện.

Tâm lý vừa thả lòng liền thấy chút bất mãn, cái người này tại sao lại như vậy chứ.

Nhưng sau đó lại lập tức vui mừng, xem ra vị hàng xóm rất thức thời, nhìn thấy cậu không thích bị người khác quấy rầy cho nên đã không đến nữa.

Lâm Ôn là một người có suy nghĩ tích cực vì vậy rất nhanh liền quăng hàng xóm ra sau đầu, lại qua hai ngày, thành phố A lại một lần nữa hạ nhiệt độ khiến dân đi làm cùng team đi học mỗi sáng đều nằm trong chăn bông nệm ấm giãy dụa chửi không ngừng.

Lâm Ôn cùng biên tập hẹn được giờ nộp bản thảo, nhìn lên đồng hồ lại thấy thời gian đã trễ, bỗng nhiên lại nghĩ đến Trang tiên sinh ở đối diện.

Nghề nghiệp của Trang tiên sinh có lẽ luôn phải ra ngoài vào buổi tối và trở về vào lúc nửa đêm... chăng?

Những người làm nghề này có lẽ không muốn để cho người khác biết đến quá khứ của mình, phải không?

Hiện tại cậu vẫn chưa có linh cảm cho nhân vật chính trong bộ truyện tiếp theo, có lẽ... cậu có thể đào sâu một chút về nghề nghiệp của Trang tiên sinh nhỉ?

Cậu vừa suy nghĩ linh tinh vừa mang túi rác xuống lầu, khi trở về tiếng bước chân vang lên bình bịch, đèn cảm ứng trước cửa sáng lên.

Trang tiên sinh khoanh tay, dựa vào bên cạnh cửa nhà cậu. Thời tiết càng lạnh, trên cổ anh cũng đeo một cái khăn quàng cổ, giống như vừa mới tan làm, sắc mặt mệt mỏi rã rời, hai chân thon dài bắt chéo tạo thành một đường cong ưu nhã, đứng quay lưng về phía Lâm Ôn như một pho tượng tuấn mỹ. Nghe được tiếng bước chân, anh xoay người lại, ánh hào quang đều tụ lại bên khoé mắt, cuối cùng hoá thành ý cười xán lạn đến chói mắt, “Lâm tiên sinh, tôi còn tưởng rằng cậu không có ở nhà.”

... Có lẽ Trang tiên sinh là, là đầu bài chăng? (Đầu bài: dùng để chỉ diễn viên chính, nhân vật chủ chốt)

Lâm Ôn mờ mịt nhìn anh, chần chờ hỏi, “Ngài... lại quên mang theo chìa khoá sao?”

Trang Nam vừa giải quyết xong một dự án lớn lại chào đón ngay khách hàng mới, ngày hôm đó trở về lập tức sa thải thư ký nhưng còn chưa tìm được người thay thế, anh làm việc liên tục suốt một tuần, mỗi ngày từ sáng sớm đến tối muộn, tổ Dự án bận rộn muốn thổ huyết, ai cũng bận đến mức không có thời gian suy nghĩ đến chuyện khác, hôm nay rốt cục cũng thở ra được một hơi, lúc tan làm đám cấp dưới còn oán giận anh, “Lão đại, anh cứ thẳng thắn đem chúng tôi ném vào trong máy ép rồi vắt kiệt đến giọt máu cuối cùng đi.”

Anh cũng mệt muốn chết, vốn định trở về ngủ bù một giấc lại chợt nhớ đến còn chưa nói tiếng cám ơn vị hàng xóm bé nhỏ.

Nghe Lâm Ôn nhỏ giọng hỏi, Trang Nam nhất thời bật cười, đèn cảm ứng tối lại, anh đưa tay vỗ một cái đồng thời hoạt động tay chân lạnh cóng của mình, đưa đồ vật trong tay ra, “Dạo gần đây có chút bận, không mời cậu ăn sáng được nên chỉ có thể mời bữa khuya, cậu không ngại cùng ăn với tôi chứ?”

Lời khước từ nằm ở bên môi nhưng nhìn thấy sắc mặt tiều tuỵ của nam nhân, Lâm Ôn liền suy nghĩ, có chút bận... chắc là đã gặp phải khách hàng khó tính?

Mặc dù là làm loại nghề kia nhưng nhất định sẽ rất mệt phải không.

Lâm Ôn đè xuống nội tâm cảm thông của mình, không dấu vết tránh đi ánh mắt Trang Nam, “Ngài không cần khách sáo, không cần đâu.”

Lâm Ôn có thể nói được vài chữ với người lạ như thế này đã rất hiếm có, cậu nghĩ đến Trang Nam có thể đã đợi ở trước cửa từ rất lâu thì mới tiếp tục lắp bắp nói, “Tôi, tôi không đói bụng, Trang tiên sinh làm việc khổ cực, ngài ăn đi.”

Trang Nam bước đến trước mặt Lâm Ôn, đem phần ăn khuya được đóng gói kĩ càng đưa sang.

“Không cần căng thẳng.” Anh cuối người xuống, muốn cho Lâm Ôn nhìn vào mắt mình, ngữ khí chân thành, “Ngày hôm đó lạnh như vậy, tính ra cậu đã cứu tôi một mạng, tôi thật sự rất cám ơn.”

Lâm Ôn không ngước mắt lên, từ đầu đến cuối đều trốn tránh ánh mắt của anh, thân thể căng cứng.

“Hãy cất nó đi.”

Trang Nam không dám dựa vào quá gần, rất nhanh đã dời đi rồi mỉm cười nói, ‘ngủ ngon’, sau đó bước vào cửa phòng đối diện.

Đèn cảm ứng liền tắt.

Lâm Ôn mở cửa, quay đầu lại đưa mắt về biển số trên cửa nhà đối diện, trầm mặc nhìn cánh cửa A cùng A.

Lần đầu tiên cậu gặp được một người hàng xóm chu đáo như vậy, sẽ không vì tính cách kỳ lạ mà nhìn cậu bằng ánh mắt quái dị, đợi đến khi đèn cảm ứng tắt một lần nữa, cậu mới thì thầm hai chữ ‘ngủ ngon’ rồi đóng cửa lại.

.

Lâm Ôn hiếm khi rời nhà, ngay cả khi bắt buộc phải ra ngoài thì cũng sẽ đem toàn bộ cơ thể quấn trong lớp quần áo dày đặc, chỉ cần lộ ra một mảng da bé tí cũng sẽ khiến cho cậu cảm thấy cực kì sợ hãi, không dám ngẩng đầu.

Cho nên khi nhất định phải ra ngoài, Lâm Ôn đều sẽ chọn ban đêm.

Mà những lần ra ngoài nhỏ nhoi ít đến đáng thương ấy cậu đều rất khéo gặp được Trang tiên sinh.

Có lúc là ở cửa nhà, có lúc là ở trước thang máy.

Trang tiên sinh làm việc rất cực khổ, có lẽ thường gặp phải khách hàng khó tính, dù sao anh cũng rất điển trai. Gương mặt anh luôn hiện vẻ mệt mỏi, dựa vào tường liền có thể ngủ, khi nhìn thấy Lâm Ôn thì sẽ lại vực dậy tinh thần mà chào hỏi, biết rõ vị hàng xóm này không thích cùng người nói chuyện nên chưa bao giờ ép cậu nói gì cả.

Hai ba câu thăm hỏi, một hai mét khoảng cách, anh mang đến cho Lâm Ôn cảm giác thoải mái chưa từng có.

Lâm Ôn đã từng chuyển đến nhiều nơi ở thành phố này, từng gặp qua đủ loại hàng xóm, có khi là những phụ nữ lớn tuổi nhiệt tình quá mức, có khi là những học sinh tinh lực dồi dào cả ngày cứ binh binh bang bang không biết đang làm gì, có khi là những phụ nữ trung niên chanh chua tính toán chi li... Cậu đã nhiều lần cố gắng khống chế nội tâm hoảng sợ, vì không có cách nào cùng người giao lưu nên dù hàng xóm có thân thiện đến mấy thì ở chung lâu ngày cũng khó tránh khỏi nghe thấy vài câu xì xào bàn tán.

“Ui trời, cậu thanh niên kia có thể không ra khỏi nhà mấy tháng lận đó, cũng không biết làm gì trong đó...”

“Trước giờ nói chuyện với người khác cũng không thèm ngẩng đầu lên.”

“Cũng không thấy đi làm, chắc không phải làm ăn trộm đâu nhỉ?”

“Trông cậu ta thành thật như vậy mà cũng không có nỗi một cô bạn gái.”

“Tính tình rất kì lạ.”

“Cậu ta có phải là kẻ biến thái không, dạo này trên tivi có nhiều tên giết người mắc chứng bệnh này lắm...”

“...Nói tụi nhỏ cách cậu ta xa một chút.”

Vì vậy Lâm Ôn càng thêm sợ hãi khi giao lưu cùng người khác.

Đối với cậu, những nơi đông người giống như địa ngục vậy, dù có ăn mặc kín kẽ đến đâu thì khi đứng dưới ánh đèn đường vẫn cảm thấy bản thân như bị lột sạch, cậu đã từng có thể gọi điện thoại cho biên tập nhưng sau này đành đổi phương thức thành nhắn tin.

Trang Nam là người đầu tiên tiếp xúc với cậu, anh vẫn không nghĩ cậu là quái nhân... Hoặc có lẽ anh cảm thấy cậu dị thật nhưng lại không biểu hiện ra.

Vì vậy lần thứ hai trong thang máy gặp nhau, nghe Trang tiên sinh ôn hoà hỏi thăm, Lâm Ôn liền nắm chặt ống tay áo, cuống họng như bị một thứ gì đó vô hình chặn lại rất lâu, môi mấp máy liên tục, cuối cùng lấy hết dũng khí mà nhỏ giọng đáp lại, “...Chào buổi tối, Trang tiên sinh.”

Thang máy vừa vặn lên tới nơi, đinh một tiếng.

Che lại âm thanh của Lâm Ôn đồng thời đánh tan dũng khí cậu.

Cậu ấn mũ và mím chặt môi, chờ Trang Nam bước ra ngoài.

Không ngờ trước mắt cậu bỗng tối sầm lại, vị hàng xóm trước sau vẫn luôn khắc chế bản thân mà duy trì một khoảng cách nhất định với Lâm Ôn, cậu sốt sắng lùi về sau hai bước, trước mặt vang lên âm thanh từ tính mệt mỏi của Trang Nam, anh mỉm cười, “Lâm tiên sinh, chào buổi tối.”

.

Trang Nam nói hai lần ‘chào buổi tối’.

Lần thứ nhất là thói quen, lễ phép hỏi chờ đợi, lần thứ hai là đáp lại dũng khí của cậu hàng xóm.

Lâm Ôn như một chú sóc nhỏ tự quấn mình trong vòng an toàn, đứng trên nhánh cây yếu ớt bấp bênh, đối với bất kì động tĩnh gì xung quanh cũng đều cảnh giác, chỉ cần có một âm thanh hơi lớn một chút cũng sẽ khiến cậu sợ hãi mà xù lông ngã khỏi cành cây.

Trang Nam cúi đầu nhìn cậu, nhớ tới ngày hôm đó cậu mặc bộ quần áo bông mềm mại, gương mặt thanh tú ngượng ngùng mà đẩy cửa ra, khiến nội tâm của anh như bị một vật gì đó gãi trúng, dự định nói thêm nhưng khi nhìn thấy hai vai cậu nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng anh vẫn đem lời nuốt trở vào.

Tiến lui có chừng mực.

Sóc con tiên sinh thật sự đã bị anh doạ sợ.

Vì thế anh lui về sau hai bước, một lần nữa kéo dài khoảng cánh, nhấn nút mở cửa thang máy, trước khi rời đi còn hướng về phía Lâm Ôn đội mũ lông xù mà nở nụ cười, “Hẹn gặp lại.”

Dừng một chút, sau đó thêm một câu, “Ngủ ngon.”

Đối với thế giới hào nhoáng xung quanh chứa đầy những âm mưu tính toán, so với thân thể mệt mỏi thì tinh thần anh càng mệt mỏi hơn, cho nên anh mới dọn đến khu chung cư vừa xây xong này, khoảng cách giữa trung tâm thành phố và nơi đây khá xa.

Yên tĩnh một chút, cũng yên tâm một chút.

Đợt công tác cường độ cao lần này khiến Trang Nam có chút chịu không nổi, một ngày có thể hút nửa bao thuốc lá, tâm tình rất là nóng nảy khó ở.

Nhưng mỗi khi gặp được cậu hàng xóm bé nhỏ, anh đều sẽ nghĩ đến bát cháo hoa cùng món trứng rán sáng hôm đó, tâm tình giống như tuyết đọng gặp được ánh sáng ấm áp, làm tan chảy một lớp rồi lại một lớp.

Sóc con tiên sinh hướng nội thẹn thùng không có nửa phần u ám.

Như mùi hương của drap giường hôm đó, nhẹ nhàng khoan khoái.

Thật khó để giải thích, trong công ty anh được phong là một đại ma đầu nói một không hai, vậy mà đối với vị hàng xóm chỉ có ít duyên phận này lại tràn đầy hảo cảm.

.

Từ sau lần đó, mỗi khi gặp nhau, Trang tiên sinh đều sẽ chủ động bắt chuyện, hai tay đút túi đứng tại chỗ đợi cậu thanh niên nhỏ giọng đáp lại, sau đó mới mỉm cười nói một câu ‘ngủ ngon’ rồi quay người rời đi, về cơ bản hai người bọn họ chỉ gặp nhau vào buổi tối.

Dù cho có lúc Lâm Ôn không quá tình nguyện mở miệng nói chuyện.

Nhưng Trang Nam vẫn rất kiên nhẫn chờ cậu đáp lời.

Thành phố A tuyết rơi ngày càng nhiều, cửa ải cuối năm cũng sắp đến.

Lâm Ôn giao bản thảo, xuống lầu nhận chuyển phát nhanh, lúc trở về liền va phải Trang Nam, chào hỏi xong mới giật mình nhận ra, từ khi Trang tiên sinh chuyển đến, số lần cậu mở miệng nói chuyện còn nhiều hơn nửa năm trước cộng lại.

Giữa hai người cũng có một cuộc trò chuyện ngắn.

“Về trễ vậy sao?”

“Uhm, cấp dưới phạm sai lầm làm chậm trễ công việc.”

Lâm Ôn một lần nữa lặng lẽ ấn mũ xuống, thông qua động tác lén lút dò xét gương mặt tuấn mỹ của Trang tiên sinh, hoá ra Trang tiên sinh là quản lý sao?

Vậy tại sao vẫn mệt như vậy?

Lẽ nào Trang tiên sinh có người thân hay bạn bè mắc bệnh nặng...

Ẩn sâu trong thân thể nhỏ nhắn kia là từng dòng suy nghĩ nhảy ra không ngừng, thói quen của một tác giả khiến Lâm Ôn tự động liên kết mọi thứ lại thành một vở kịch ngắn, cậu cắn cắn môi nhỏ giọng nói, “Ngài, nhớ phải chú ý sức khoẻ.”

Ngoại trừ buổi sáng hôm đó, Trang Nam không nghĩ Lâm Ôn sẽ chủ động nói chuyện với mình nên có chút thụ sủng nhược kinh, “Vì công việc luôn rất mệt mỏi.” (Thụ sủng nhược kinh: Được sủng mà lo sợ)

Lâm Ôn không biết nên đáp lại như thế nào.

Cậu không phải là không muốn cùng người giao lưu, mà là sợ hãi cùng người giao lưu.

Cậu nên nói như thế nào đây? Dùng ngữ khí nào là đúng? Câu nói này liệu có khiến người khác tức giận, câu nói kia liệu có khiến người khác phiền chán?

Ngữ khí này của đối phương là đang thiếu kiên nhẫn sao? Là ý tốt sao? Hay là khúc dạo đầu cho sự tức giận? Liệu trong lời nói có giấu một ý nghĩa nào đó hay không? Liệu đó là những lời thật lòng hay vì chút thiện ý mà đưa ra lời nói dối?

Lâm Ôn mẫn cảm suy nghĩ, đã quên mất cảm giác bình thường giao lưu cùng người khác là như thế nào.

Vậy nên lúc này thần kinh cậu rất căng thẳng, trong đầu trống rỗng, hô hấp cũng vì thế mà trở nên gấp gáp.

Trang tiên sinh là đang chê cậu nhiều chuyện sao?

May mắn Trang Nam đã nói tiếp, “Gần đây quả thực rất mệt mỏi, khi kết thúc hết mọi việc tôi sẽ nghỉ ngơi thật tốt. Cám ơn cậu, Lâm tiên sinh.”

Trái tim treo trong ngực cuối cùng cũng được thả lỏng, Lâm Ôn thở dài, ôm chặt túi đồ chuyển phát nhanh trong lòng, lung tung gật đầu. Cậu không muốn để cho Trang Nam nhìn thấy sự bất thường của mình, mắt gắt gao nhìn chằm chằm cửa thang máy, thời điểm thang máy mở cửa, không chờ Trang Nam chào tạm biệt thì cậu đã nhanh nhẹn vọt ra ngoài.

Tựa như hai người mới vừa gặp nhau ngày ấy.

Trang Nam đem lời nuốt trở về, nhìn bóng lưng vội vã của Lâm Ôn hồi lâu, tự dưng bật cười.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio