Anh chàng bác sĩ này ngay từ lần đầu tiên cô gặp, nhưng cảm giác lại vô cùng thân thuộc. Cô chăm chú nhìn từng cử chỉ nhẹ nhàng của anh ta đối với mình
- như vậy là được rồi, vết thương không nặng lắm (Sa Sa nói)
- ngoài này bụi bẩn, giảm tốc độ làm sao mà không sao, đi theo tôi đến bệnh viện (không chờ Sa Sa trả lời, kéo cô lên xe)
Đây cũng là lần đầu tiên cô được ngồi trên xe tận hưởng gió trời lồng lộng ở bên ngoài, gió mát làm tóc cô bay bay trong gió, đôi mắt nhắm lại tận hưởng phút giây tự do ngắn ngủi này. Nhìn vào kính xe, Chí Dĩnh thấy cô gái ngồi sau có những hành động kỳ lạ mà lại rất đáng yêu, anh ta cười nhẹ, chạy thẳng đến bệnh viện
Chí Dĩnh bế cả người cô vào phòng cấp cứu, cô tỏ vẻ khó chịu ra mặt khi người đàn ông này lại có những cử chỉ không nhượng bộ như thế
- anh làm gì vậy hả? bỏ tôi xuống ngay
- với tình hình bây giờ, đi không được đâu, nằm yên đây! (có chút ý ra lệnh)
Sa Sa mặc kệ, cứ gào lên từng hồi. Nhiều người trong bệnh viện cứ nhìn người bước từ cổng vào.
- chào cậu Dĩnh, hôm nay cậu vừa đáp chuyến bay về đây, cậu không nghĩ ngơi sao lại đến đây? (chủ tịch bệnh viện đích thân hỏi vì cậu hoàn toàn xuất sắc)
- không! (đang vội vàng) tôi đang có bệnh nhân bây giờ, không có thời gian nghỉ nơi
Cô ngạc nhiên, tay bấu vào chiếc áo somi màu tối của anh ta, ánh mắt như đang tra khảo: tại sao anh lại gọi tôi là bệnh nhân của anh? chính anh là người mang tôi vào đây cơ mà?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Tong lúc Sa Sa xin phép nghĩ ngơi ngày thì tại Khải gia, Liễu Trinh lại tiếp tục âm mưu dùng "đứa bé giả" trong bụng để lừa gạt mọi người. Cô hay cáu gắt với những người làm trong nhà, nào là không thích ăn món này vì ngén, nào là quần áo giặt không sạch sẽ dể ảnh hưởng đến thai nhi....
-Cô thật quá đáng, cô định làm giọng bà chủ ở đây à ? (phu nhân bức xúc lên giọng)
- thưa "mẹ", nếu như mẹ không cho tôi làm vậy, thì cháu nội của mẹ sinh ra bị gì? ai là người chịu trách nhiệm?
- cô.... cô đừng mang cháu tôi ra mà hù dọa! (phu nhân nóng giận, đứng lên quát thẳng vào mặt Liễu Trinh)
-con nào dám, Hoàng Ân không cấm cản con việc gì, đương nhiên con có quyền đòi hỏi những thứ con muốn chứ mẹ! (cải ngược lại)
Tiếng bước chân từ cầu thang đi xuống cách nặng nề
-cô có im đi không thì bảo? (là giọng nói của Hoàng Ân) từ bao giờ mà cô được phép gọi tên tôi cách tùy tiện vậy hả?
- à (nhếch môi) bây giờ cả người muốn hành hạ đứa bầu bì như tôi đúng chứ?