- em có biết em đang nói điều gì không hả? (giọng nói Hoàng Ân gàn đi)
Hắn càng nắm chặt bàn tay Sa Sa hơn, người hắn hơi run rẩy, nếu như hắn nahm mắt buông tay dễ dàng để người ấy đi như vậy, chẳng phải hắn lại mất tất cả sao?
- tại anh.... (Hoàng Ân nhảy xổ tới người Chí Dĩnh, đấm anh ta một cái)
Sa SA sửng sốt trước hành động táo bạo đó, cô chạy đến dìu Chí Dĩnh dậy. Hoàng Ân lao đến nắm chặt cổ áo của anh ta, mắt không ngừng nổi gân đỏ. Chí Dĩnh đấm thật mạnh vào người Hoàng Ân
- cái đầu là để thức tĩnh anh.... cái tiếp là khiến anh biết anh cần làm gì cho người anh yêu thương.... cái này dành cho sự nhu nhược của anh... còn cái này là.... trả tất cả lỗi lầm mà anh đã gây ra...
Chí Dĩnh đứng dậy, lau vết máu trên môi đi, nhìn Hoàng Ân đang nằm ngây ra trên sàn nhà.... Nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này, Sa Sa muốn chạy đến ôm chầm lấy hắn, vỗ về hắn, che chở và động viên hắn, nhưng lúc này những thứ đó cô đều phải cất giữ vào trong lòng mình
- đi thôi, em không nên ở lâu nơi này, nó chẳng còn an toàn cho em nữa rồi (Chí Dĩnh ôm lấy Sa Sa đưa cô đi)
- em đứng đi.... xin em..... (Hoàng Ân thoi thóp gọi tên cô)
Sa Sa biết nếu cứ tiếp diễn tình cảnh này, chính cô là người có lỗi trong chuyện phá vỡ đi gia đình người khác, đáng lẽ lúc này có thể hắn đã là cha của đứa trẻ chạy lon ton xung quanh nhà, đứa con đó do chính Liễu Trinh mang nặng đẻ đau... chính cô lại là người tước đoạt nó đi.... Nỗi ám ảnh cứ dằn vặt, dồn nén tâm trạng của cô
Sa Sa nhìn Chí Dĩnh, gật đầu đồng ý bước đi. Cô không dám xoay lại nhìn Hoàng Ân, cô sợ cô yếu lòng thêm vài lần nữa, đây là cách giãi thoát cho cả được yên bình
- nếu em đi thì xem như chính em là người đã cắt đứt đi mối quan hệ này....
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Ngồi trên xe để trên đường ra sân bay, nước mắt Sa Sa không thể nào ngừng rơi được, mặc dù cô không muốn như vậy nhưng biết làm sao đây?
- anh biết điều này thật đường đột khiến em như vậy, xin lỗi em !
- không! sớm hay muộn gì thì tôi cũng sẻ là người ra đi cơ mà... sớm chút đỡ đau chút (cô cười trong đau khổ)
Khuôn mặt của cô bé này ít khi nở nụ cười hạnh phúc thật sự, Chí Dĩnh mong muốn được nhìn thấy nụ cười nhỏ nhoi ấy từ cô biết bao lâu rồi...
- ở cạnh anh, em đừng khóc... anh đau lòng lắm (lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sa Sa đặt trên lồng ngực mình) nó là của em!
Sa Sa rụt tay nhanh về, cô tự nhủ sẽ không mở lòng thêm bất kì ai khác, cô đau thế này đã quá đủ rồi, cô không thể nào tiếp tục được nữa, tình yêu nhân thế sao lắm chua cay