Sa Sa cùng với bé Tiff vào trong, thời tiết của Paris lúc nào cũng thoải mái mặc dù ngoài trời có nắng như thế nào
- mấy đứa vào ăn chút gì đi nhé (lão vườn gọi)
Bé Tiff là người phấn khởi nhất, chạy nhanh chân bỏ xa người phía sau. Sa Sa hơi ngượng vì lời nói của bé Tiff lúc nãy, người cô có một cảm giác lâng lâng khó tả
- mới bắt đầu thôi mà, từ từ em sẽ quen (Chí Dĩnh vỗ về vai cô)
Biết mình không giỏi che giấu cảm xúc, Sa Sa gật đầu đồng tình với anh ấy. Nhưng cái cảm giác ở bên cạnh Chí Dĩnh có phải là quá an toàn với cô?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- anh đi suốt ngày vậy à? vì con hồ ly đó đúng chứ? (Liễu Trinh la toáng lên)
Người giúp việc trong nhà không ai dám ngoãnh đầu lại nhìn, tính khí của Liễu Trinh thật thất thường, muốn mắng ai thì mắng, muốn chửi ai thì chửi... cứ thế mà người nhà Khải gia không được yên bữa nào
- anh không nghe tôi đang ní chuyện với anh à? hừ.... (Liễu Trinh cầm chai rượu đổ đầy xuống đất)
Màu rượu vang thấm đẫm trên sàn, hương thơm nồng nặc lan tỏa khắp chốn. Cơn tức giận của hắn như được chăm ngòi, hắn nhào đến đặt tay lên cổ Liễu Trinh, ánh mắt vô cùng căm thù
- cô nghĩ bản thân mình là ai? cô muốn về chầu thiên đình chứ?
- anh giỏi lắm....(Liễu Trinh bắt đầu công kích hắn) tôi nhớ không lầm, trước đây có người nào từng đau khổ vì tôi, từng rơi nước mắt vì tôi.... có lẽ anh đã quên, nhưng tôi nào không thể nhớ? (nở nụ cười khinh miệt)
Tay hắn bắt đầu bóp thắt hơn vào cổ Liễu Trinh, như một con thú không kìm chế được bản thân, hắn tức giận điên cuồng
- đáng lý ra cô nên đi và đừng trở về, tất cả mọi thứ... không phải là cô cố ý sắp xếp?
Như bị trúng ý đồ, khuôn mặt Liễu Trinh hơi nhíu lại, ánh mắt nhìn lảo đảo. Bất ngờ Chủ tịch vừa về đến nơi, thấy cảnh tượng này
- Hoàng Ân, con đang làm hành động gì vậy?
Liễu Trinh nhân cơ hội liền giả vờ bi ai
- anh làm gì em cũng được nhưng xin anh... xin anh đừng nhớ về người con gái ấy nữa.....
- (chủ tịch nhìn Liễu Trinh chầm chầm, nghĩ trong đầu: con bé đó chẳng phải là "Liễu Trinh" sao? sao lại ở đây) - vì lý do công việc, hơn năm qua Chủ tịch mới trở về nhà, mỗi tuần phu nhân đều bay qua để chăm sóc ông
Hoàng Ân đẩy thật mạnh người cô ta ra khỏi, cầm ly rượu uống một cách ngấu nghiến
- chuyện gì đang xảy ra ở cái nhà này vậy? (chủ tịch vứt tài liệu của mình xuống đất) tất cả mọi người ra hết đây cho tôi
Ai nấy đều biết chuyện gì sắp xãy ra, đi cúi người xuống xếp thành một hàng dài chờ đợi. Phu nhân không giấu nỗi lo lắng, Vú Hoa thấy vậy liền nghĩ ra cách
- phu nhân , bà giải thích cho tôi, chuyện này là gì? cái gì đây?
- (Vú Hoa nhanh chóng) thưa chủ tịch, thiếu gia vừa lấy vợ.... vì lịch công tác của người gấp quá cho nên không thể thông báo.....
- lấy vợ? (chủ tịch tiến gần hơn với Hoàng Ân) lấy vợ mà như thế này à? lấy vợ mà đối xử với vợ thế? lấy vợ mà lại lấy..... hừ (chủ tịch như không kiềm được cảm xúc) mãn nguyện rồi chứ?
- ông bình tĩnh (phu nhân tiến tới) chuyện gì ông cũng phải nge cho hết đầu đuôi ngọn ngành, ông cứ vậy thì làm sao .....
-chào chủ tịch, lâu quá rồi thì phải? (Liễu Trinh bắt đầu hành động)
Hoàng Ân biết mình sẽ làm gì, hắn đứng lên định ra tay tống cổ cô ta ra chỗ khác, nhưng bị phu nhân ngăn lại
- Hoàng Ân! (bà ra hiệu lắc đầu)