Lạc Y Sương để Khải Trạch nhờ bác hàng xóm trông hộ cô một tý, cô vội vã bắt xe đi đến Phương Thị, cô biết đến đây sẽ đối mặt với Phương Hạo nhưng cô không còn cách nào khác cả, chỉ cần né tránh mặt anh có lẽ sẽ ổn thôi.
Cùng lúc này Bạch Á Đông cũng vừa mới đến còn có Chu Hạc Hiên, cô gật đầu chào hai người họ sau đó mới cùng hai người họ đi vào Phương Thị trước mọi ánh nhìn đầy tò mò xung quanh của nhân viên công ty, cô chỉ cuối đầu xuống.
Tim cô không ngừng đập, vẻ bối rối đầy bất lực của cô đều nhìn thấy rõ, vừa sợ vừa hồi hộp tại sao lại thế này, cô thật sự sợ gặp Phương Hạo cô né tránh anh còn không hết, bây giờ lại làm trong công ty của anh, biết trốn làm sao?
Hàng vạn câu hỏi được đặt ra trong đầu của Lạc Y Sương đến khi thang máy đi đến tầng cuối cùng cũng là tầng chỉ có phòng làm việc của Phương Hạo.
“ Ding ” Tiếng thang máy mở ra Lạc Y Sương vẫn chưa dám ngẩn đầu lên, chỉ cuối cuối đầu đi phía sau hai người họ.
Chu Hạc Hiên và Bạch Á Đông thấy chỉ biết bất lực với cô, bao nhiêu vẻ bối rối liền hiện ra tất.
Cánh cửa mở ra cả đều bước vào Phương Hạo từ sớm đã ngồi đợi sẵn, đặc biệt anh còn mua rất nhiều bánh bình thường trong phòng làm việc của anh chỉ có rượu thôi.
Phương Hạo nhìn Lạc Y Sương đi phía sau cuối mặt, chỉ muốn đi lại kéo cô vào lòng mình, Lạc Y Sương ngẩn đầu thì thấy Phương Hạo đang nhìn cô liền giật mình, cố gắng trở lại trạng thái bình thường.
“ Mời mọi người ngồi ” Phương Hạo lên tiếng phá tang bầu không khí im lặng.
Cả ba ngồi xuống Lạc Y Sương vô tình bị vướn ngồi vào kế Phương Hạo còn Bạch Á Đông thì ngồi đối diện Phương Hạo.
“ Từ khi nào phòng cậu lại có nhiều bánh thế này vậy? ” Chu Hạc Hiên nhìn Phương Hạo chỉ chăm chăm để ý Lạc Y Sương liền lên tiếng chăm chọc.
“ Đổi khẩu vị được không? Cậu không ăn thì im lặng đi ” Phương Hạo liếc xéo một cái Chu Hạc Hiên cũng chỉ biết nhúng vai im lặng.
Lạc Y Sương tỏ vẻ vô cùng thản nhiên không để ý Phương Hạo đang để ý đến cô chỉ chăm chăm hỏi ý của Bạch Á Đông về việc làm ở đây khiến Phương Hạo như muốn phát ghen với Á Đông luôn vậy.
Vì đều là bạn bè và chổ quen biết, nên hợp đồng cũng ký rất nhanh, vừa ký xong Bạch Á Đông có điện thoại liền rời đi trước bảo Phương Hạo có gì cứ bảo với Lạc Y Sương trước khi đi còn nháy mắt một cái.
Chu Hạc Hiên đang ăn bánh, cái bánh vừa đến miệng liền bị Phương Hạo liếc xéo một cái cũng tự hiểu mà cầm cái bánh đi ra ngoài, cả căn phòng bây giờ chỉ còn Lạc Y Sương và Phương Hạo.
Không khí trở nên không bình thường Phương Hạo nhìn Y Sương, Y Sương cảm thấy mất tự nhiền liền có ý định rời khỏi đây càng nhanh càng tốt nên liền lên tiếng
“ Phương Tổng nếu không còn gì nói về vấn đề của hợp đồng và anh Á Đông nữa thì tôi xin phép ”
Lạc Y Sương lịch sự đứng dậy gật đầu chào Phương Hạo sau đó liền muốn cất bước rời đi, còn chưa bước được đến bước thứ hai, Phương Hạo đã kéo tay cô lại khiến cô bất ngờ mà ngã nhàu lên người anh.
Cả cơ thể cô nằm trên cơ thể anh, Phương Hạo vòng tay qua éo cô ép cô ở trên cơ thể mình rồi mỉm cười đầy mãn nguyện.
Lạc Y Sương liền lấy tay đặt lên ngực anh muốn đẩy ra đứng dậy nhưng không được.
“ Phương Tổng anh bỏ tay ra giúp tôi được không? Như vậy người khác sẽ hiểu lầm ”
Phương Hạo nghe cô nói càng xiết eo cô chặt hơn đầy dịu dàng lên tiếng nói với cô “ Hiểu lầm? Em là vợ anh thì bọn họ hiểu lầm cái gì? ” lời nói đầy bình thản như vậy khiến Lạc Y Sương có chút bực mình.
“ Phương Tổng nếu anh không nhớ vậy để tôi nhắc cho anh nhớ, tôi và anh đã ly hôn rồi, chúng ta không còn bất cứ quan hệ gì nữa với lại tôi cũng là phụ nữ một con rồi, Phương Tổng gọi như vậy có chút không tiện ” Lạc Y Sương giọng nói không hề có cảm xúc, trái tim cô nhói lên khi nói ra chuyện ly hôn.
Phương Hạo gương mặt dửng dưng giữ chặt cô trên cơ thể mình, nữa đùa nữa thật nói “ anh cũng đâu có chê em ”.
Lạc Y Sương bất lực với hành động của Phương Hạo, liền mở miệng muốn bật lại, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị anh bật ngược lại đè dưới thân mình, Phương Hạo mặc kệ không quan tâm những gì cô nói liền áp môi mình xuống môi cô hôn lấy, nụ hôn chứa đầy bao sự nhớ nhung, chứa đầy sự dịu dàng của Phương Hạo dành cho Lạc Y Sương.
Cô lúc đầu còn né tránh, nhưng nụ hôn nhẹ nhàng của anh như muốn thôi miên cô, cô liền chậm rãi mà đáp lại nụ hôn của anh, được một lúc Phương Hạo mới chịu rời môi cô, ánh mắt nhìn cô đầy sự dịu dàng.
“ Sương Nhi anh sai rồi, chúng ta làm lại từ đầu được không? Anh biết là lúc trước anh không đúng với em, nhưng anh biết lỗi rồi, anh sẽ bù đắp lại tất cả cho em, chỉ cần em cho anh một cơ hội bên cạnh em ”
“ Phương Hạo! Chúng ta đã không thể trở lại như trước nữa rồi, anh còn nhớ hôm tôi hỏi anh, nếu tôi nói không đẩy Mộc Đồng anh có tin tôi không? Lúc đó anh đã trả lời rằng không tin, lúc đó anh vội vã bế cô ấy rời đi vì lo lắng, nhưng chân tôi lúc đó đã chảy máu rất nhiều vì bị miễng ly ghim vào, anh có nhìn thấy không? Tôi không thể bước đi, lúc đó không ai tin tôi cả, tôi cũng thể nhờ ai chứng minh cho mình, tôi đã dùng điện thoại gọi cho anh, nhưng gọi mãi anh vẫn không hề bắt máy, tay tôi vô tình ấn gọi anh Tử Văn, nếu hôm đó anh ấy không đến tôi đã chết vì mất máu rồi, trong lòng anh chưa từng tin tưởng tôi dù chỉ một lần, thậm chí một lời giải thích cũng không cho tôi, anh nói xem có phải tôi ngu ngốc lắm không? Phương Hạo! Tôi thích anh năm dài đằng đẳng đã rất mệt rồi, không muốn thích nữa, trái tim tôi cũng đã nguội lạnh từ giây phút anh đặt bút ký vào đơn ly hôn rồi, chúng ta từ nay về sau tốt nhất đừng liên quan đến nhau nữa, tốt nhất sau này hãy giữa quan hệ cấp trên, cấp dưới, tôi thật sự rất mệt rồi, tôi còn có con trai ” Lạc Y Sương nước mắt đã rơi xuống hai má trắng noãn của cô, giọng nói uất ngẹn như nói ra hết uất ức phải gánh chịu xuốt bao năm qua.
Phương Hạo nghe cô nói chỉ biết đơ người, hoá ra anh đã tổn thương cô đến thế, hoá ra cô bé của anh đã chịu cực khổ như vậy, giá như lúc đó anh quay đầu nhìn lại, để nghe cô giải thích và tin tưởng cô có phải cả hai người họ sẽ không phải khốn khổ thế này không?
Phương Hạo suy nghĩ một lát rồi mới để cô ngồi dậy sau đó liền nói với cô một câu “ Em thích anh lâu như vậy, bây giờ đến anh đáp trả lại tình cảm đó của em, anh sẽ theo đuổi em đến khi nào em chấp nhận quay lại thì thôi, một năm, mười năm năm, hay một ngàn năm anh vẫn sẽ theo đuổi em, chỉ cần em không ghét bỏ và xua đuổi anh ”.
Lạc Y Sương bất ngờ trước những gì Phương Hạo nói, cô chưa bao giờ chứng kiến anh nghiêm túc như bây giờ, lời của nói của anh chứa đầy sự chắc chắn, nhưng cô thật sự cảm thấy mọi thứ quá muộn rồi, cô không biết tha thứ cho anh thế nào.
Lạc Y Sương không nói một lời nào, cô im lặng rời khỏi phòng làm việc của Phương Hạo, còn Phương Hạo anh đứng nhìn cô rời đi, trong liền nhói lên, anh không ngờ bản thân lúc trước lại vô tâm đến vậy, một chút cũng không nghĩ đến cô, anh vậy mà không hề để ý đến những lúc cô cần mình, còn hiểu lầm cô trách mắng cô, anh thật sự là người đàn ông tồi tệ với vợ con mình..