Hôm nay là ngày nghỉ, Mai lại cùng anh đi tập võ.
Nhìn thấy Mai đấm túi bụi vào bao cát, Minh cũng có thể đoaán được tâm trạng của nó lúc này, chỉ là không hiểu điều gì khiến nó như vậy.
-Tập vậy thôi, cẩn thận kéo bị thương đấy.- Anh nó nhắc nhở.
-Vâng ạ.
Nó dừng tay, đón lấy cái khăn và lon nước từ tay anh, Mai tu luôn một hơi rồi lau mồ hôi trên trán. Minh ngồi xuống cạnh bên nó.
-Em có chuyện gì à?
-Thật ra thì cũng có chút chuyện, nhưng thôi, không nên để tâm làm gì.
-Em học ở trường như thế nào?
-Cũng khá tốt- Chỉ cần không có tên kia là được.
-Nếu có việc gì thì cứ tìm anh, đừng có mà nóng nảy quá đấy.
-Hì, anh cũng biết là em hành động trước khi suy nghĩ mà.
-Anh biết, vì thế mẹ mới để em học ở đó để anh tiện chăm sóc em đấy thôi.
-Nhưng em học trường cũ cũng được mà.
-Em không thích học cùng trường với anh sao?
-Em không có ý đó mà.
-Vậy là được rồi.
Minh xoa đầu nó, trên gương mặt thoáng nở nụ cười. Tính tình của nó anh biết rất rõ, tuy trông bên ngoài thì rất lạnh lùng, không màng đến người khác, nhưng thật ra con người Mai rất nóng nảy, ai mà đụng tới người bên cạnh nó thì chắc khó yên thân.(Đừng quên nó có võ đấy). Do đó lúc nào anh cũng phải để tâm đến nó, với cái tính cách ấy không sớm thì muộn nó cũng gây họa.
-Anh à, trường của anh rốt cuộc có học sinh nào bị tâm thần không?
-Hả??? Em đang nói gì thế?-Minh ngạc nhiên.
-Không có gì, chỉ là em gặp phải một kẻ hơi có vấn đề về thần kinh, lúc nào cũng nghĩ mình là nhất.
-Ai vậy?
-Em cũng chẳng biết nữa, cậu ta ngồi cạnh em.
-Ngồi cạnh em... À mà em học lớp A phải không?
-Vâng ạ.
Minh cười khổ, vậy là anh biết người nó nói đến là ai rồi đấy. Chẳng còn ai ngoài Hoàng, hotboy của khối đẹp trai, là một tay sát gái chuyên nghiệp. Thế nhưng sao nó lại không nhìn theo hướng đó nhỉ? Không biết là tốt hay xấu đây.
-Thôi muộn rồi, ta về đi anh.
-Ừ, về thôi.
Minh đứng dậy rồi cùng nó đi về nhà.
Trên đường đi về, một cảnh tượng mà nó căm ghét lại lần nữa đập vào mắt. Có một cậu thanh niên đang đi cùng một đám con gái, trông bọn họ vô cùng vui vẻ nhưng sao đáng ghét quá đi mất. Mai rất ghét những kẻ lăng nhăng, họ chỉ làm cho người khác mệt mỏi mà thôi.
-Anh ơi, ta đi nhanh lên đi.
-À, ừ.
Nó cố tình đi thật nhanh lướt qua đám người đó và lúc đi ngang hàng họ, nó phát hiện ra một điều là trái đất sao thật quá nhỏ bé, người thanh niên bên kia chẳng phải là cái tên tâm thần ấy sao.
-Em sao thế?- Thấy thái độ Mai có vẻ lạ, Minh bèn hỏi thử.
-Lại gặp phải cái tên tâm thần kia.
-Ai?
-Bên kia kìa.-Mai hất mặt qua bên phía kia.
Minh chỉ liếc nhìn một cái rồi thôi, anh đã quá quen với điều đó rồi, hơn nữa cũng chẳng liên quan nên không cần quan tâm.
-Lúc nãy em nói cậu ta đấy hả?- Dù biết nhưng anh vẫn cố tình hỏi.
-Vâng ạ.
Mai thành thật kể lại hết từ đầu đến cuối chuyện xảy ra hôm trước giữa nó và cậu ta trên lớp.
-Cái gì, em tát cậu ta sao?- Minh ngạc nhiên.
-Vâng ạ.-Nó gục đầu.
-Em lại nóng nảy quá rồi.
-Tại cậu ta trêu chọc em trước đấy chứ.
-Cũng đúng, dám động vào em gái anh thì bị ăn tát là đúng. Nhưng lần sau đừng có hành động như vậy, em biết chưa?
-Vâng ạ.-Nó cúi đầu.
-Thôi, không sao đâu, em còn có anh đây mà.
-Em biết, anh lúc nào cũng tốt với em cả.
-Bỏ qua chuyện đó đi, về nhà ăn cơm nào.
Nó và anh lại vui vẻ cùng nhau về nhà.