-Mai, con đâu rồi?- Tiếng của mẹ nó vang vọng khắp nhà.
-Con ở đây ạ.- Nó nhăn nhó rời khỏi phòng.
-Con đem đồ này sang nhà cô Hà giúp mẹ nhé.- Mẹ nó tươi cười.
-Tại sao con phải đi ạ?- Nó tròn mắt.
-Chứ chẳng lẽ con nói mẹ đi.- Mẹ nó trợn mắt nhìn nó.
-Con không có ý đó.
-Vậy thì tốt, con đi chuẩn bị đi rồi đi nhanh lên.
-Mẹ làm gì mà vội quá vậy. Con biết rồi.
Haizz, vậy là đi đứt ngày nghỉ cuối tuần bình yên của nó. Đành vậy, nó phải thuận lòng mẹ để đi ra ngoài, lại là đến nhà tên kia nữa chứ.
Sau một hồi vòng vèo ngang dọc, cuối cùng nó cũng đã đến được nhà của Hoàng. Nhấn chuông một hồi lâu mới có người ra mở cửa, mà người mở cửa này hơi quen quen. Hình như là...
-Sao lại là cậu?- Nó hỏi.
-Câu này tôi hỏi cô mới đúng. Sao cô lại ở đây?
-À.- Giờ nó mới nhận ra mình hỏi ngốc đến mức nào.- Mẹ tôi bảo tôi đem cái này đến cho cô Hà.
-Vậy à, vào nhà đi.
-Thôi khỏi, cậu cầm vào đi, tôi về đây.
-Khoan đã.- Hoàng vội lên tiếng ngăn cản ý định của nó.
-Còn có chuyện gì sao?
-Đợi tôi một chút.
Không đợi nó trả lời, Hoàng đã chạy biến vào bên trong, nhưng cũng rất nhanh sau đó quay trở lại.
-Sao thế, có chuyện gì?
-Nếu không bận thì cùng tôi đi dạo được không?
-Đi dạo?
-Đúng vậy.
-Hôm nay cậu bị sao thế, bồ đá hả?
Hoàng tròn mắt nhìn nó, cả điều đó mà nó cũng có thể nghĩ ra sao, có nhầm không vậy?
-Rốt cuộc cô nghĩ đi đâu thế, chỉ đơn giản là đi dạo thôi mà suy nghĩ phức tạp vậy.
-Là cậu có hành động lạ đấy chứ, đâu trách tôi được.- Nó trưng bộ mặt ngây thơ vô số tội của mình ra nhìn cậu.
-Vậy thì cuối cùng cô có đi không?- Thật không thể kiên nhẫn với nó.
-Cậu làm gì mà nóng giận vậy?- Nó cười cầu hòa.- Đi thì đi.
Cuối cùng thì cậu cũng đã có thể có thời gian ở riêng với nó. Tuyệt vời.
Hôm nay hình như tâm trạng nó có chút khác lạ, hay là do có cậu đi bên cạnh nên cảm thấy có chút không tự nhiên? Là nó đã suy nghĩ nhiều rồi, làm gì có chuyện đó cơ chứ. Nó trước nay đều không coi Hoàng ra gì, vậy thì sao lại vì có cậu ta bên cạnh mà cảm thấy như vậy. Tuy nghĩ thế nhưng nó vẫn không tài nào giải thích nổi trái tim đang đập loạn lên của mình.
Tình hình của Hoàng cũng chẳng khá hơn, trước đây đều là cậu chủ động nói chuyện cùng người khác, vậy mà bây giờ đi cùng nó lại không biết mở lời như thế nào, thật là tức chết đi được. Kinh nghiệm bao nhiêu năm tán gái của cậu bị nó thổi bay đi sạch sành sanh không sót lại một chút nào, đã thế, cậu còn cảm thấy có chút không tự nhiên khi đứng trước mặt nó nữa chứ, chuyện gì đang xảy ra vậy trời?
-Cậu/Cô...- Hai người đồng thanh.
-Cô nói trước đi.
-Thôi cậu nói trước đi.
-Thế cô muốn nói gì?
-Tôi muốn hỏi cậu rủ tôi đi dạo chỉ như thế này thôi à?.- Người ngoài nhìn vào thật đúng là họ như hai người xa lạ đi cùng đường.
-Vậy bây giờ cô muốn gì?
-Ta đi ăn kem đi.- Nó đề nghị.
-Cô muốn lợi dụng tôi đấy à?
-Cái gì mà lợi dụng, là cậu năn nỉ tôi đi với cậu đấy chứ.
-Năn nỉ? Không ngờ từ này nó cũng nói ra được.
-Vậy chẳng lẽ lại là tôi?
-Thôi được rồi, đi thì đi.- Hoàng cố nén giận.
Nó tươi cười nhảy chân sáo đi trước vào cửa hàng kem phía trước. Hóa ra nhìn thấy cửa hàng đó nên nó mới muốn ăn, đánh chìu lòng nó vậy, phải tạo ấn tượng tốt chứ. Nhưng khi vào bên trong thật sự cậu cảm thấy hối hận về quyết định của mình.
Vừa ngồi vào bàn, nó đã gọi điện cho hai người bạn thân của nó, chưa đầy phút sau, cả ba đã chén sạch trên dưới ly kem làm Hoàng không khỏi cau mày, buổi đi chơi đầu tiên với nhau đã bị nó phá tan tành, đã thế cũng hao tốn không ít tiền. Cô gái này thật khác người.