-Mọi người đã về đội của mình chưa?- Tiếng cô giáo vang lên lảnh lót.
-Rồi ạ.- Tất cả học sinh đồng thanh.
-Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu trò chơi đầu tiên thôi.
-Vâng ạ.
Trò chơi đầu tiên là chuyền bóng, bóng đã được thầy cô chuẩn bị sẵn, hai người sẽ dùng trán của mình để di chuyển bóng đến rổ bên kia, đội nào nhiều bóng nhất sẽ là đội chiến thắng, mỗi lần chơi sẽ có đội tham gia., thầy cô sẽ làm trọng tài và những học sinh còn lại sẽ là những cổ động viên nhiệt tình.
Top đầu tiên.
-Châu ơi cố lên, Dương ơi, cố lên.- Nó đứng bên cạnh Hoàng cố gắng hò hét cổ vũ cho hai đứa bạn thân đang tham gia.
-Này, giữ giọng đi, hét quá sẽ khản giọng đấy.- Hoàng nhắc nhở.
-Kệ tôi.- Nó lườm cậu một cái rồi tiếp tục cổ vũ.
-Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.- Hoàng nhún vai.
-Không cần.- Mai lè lưỡi về phía Hoàng.
-Trẻ con.- Cậu nhủ thầm.- Nhưng cũng rất đáng yêu.
-Này, lầm bầm gì thế, lại nói xấu tôi à?
-Cô có chỗ nào đẹp đâu mà nói.
-Vậy cậu thì đẹp chắc.- Nó bĩu môi.
-Sao cô cứ không chịu chấp nhận sự thật đó nhỉ, rõ ràng là tôi rất đẹp trai.
-Không đúng.
-Vậy thì cô nói xem ai mới là đẹp.
-Đương nhiên anh Minh là đẹp nhất.- Nó tươi cười.
-Lại là anh Minh.- Hoàng có chút ghen tức.- Cô đúng là không biết nhìn người.
-Này, nói ai thế hả?
-Tôi nói cô đấy.
-Tôi có làm gì cậu đâu mà cậu lại cáu lên thế?- Mai nhăn mặt.
-Thấy bản mặt cô khó ưa.
-Vậy mặt cậu dễ ưa lắm à?
-Vẫn tốt hơn cô.
-Này, ăn nói ngang ngược vừa thôi chứ.
-Sự thật thôi.- Hoàng nhún vai rồi bỏ đi.
-Này, chưa nói xong mà, cậu đi đâu thế.
Hoàng giả vờ như không nghe vẫn tiếp tục bước đi. Mai hậm hực nhìn theo bóng lưng cậu xa dần. Gì chứ, bản mặt nó đáng ghét sao, có mặt cậu ta đáng ghét thì có.
Kết quả top đầu đã có, dẫn đầu hiện giờ đang là đội của Dương và Bảo với số bóng là quả.
-Ôi, hai người chơi giỏi thật đó.- Châu ngưỡng mộ.
-Đúng đấy, xem ra khó có người nào qua nổi.- Nó chen vào.
-Đương nhiên, tớ mà ra tay thì đương nhiên là rất tốt.
-Có tự mãn quá không vậy?- Bảo đứng một bên hững hờ.
-Này, đừng có mà làm người khác mất hứng.- Dương nhăn mặt.
-Ok, cứ ở đó mà tự tâng bốc mình đi.- Bảo quay đi để ba đứa tiếp tục tíu tít chuyện trò.
-Tôi không nghĩ cậu sẽ tham gia đấy.- Bảo đứng bên cạnh Minh.
-Tôi cũng không nghĩ là cậu cũng tham gia.
-Tò mò thôi, tôi muốn xem xem cô nhóc kia như thế nào.
-Cậu rốt cuộc thì vẫn muốn như thế đến bao giờ.
-Đến khi nào tôi cảm thấy thỏa mãn.
-Cậu...
Minh nhìn sang Bảo, cái dáng vẻ dửng dưng của Bảo khiến anh cảm thấy khó chịu, hơn nữa cái ý nghĩ không thể nắm bắt của cậu ta càng làm anh khó chịu hơn. Bảo cũng nhìn chằm chằm vào Minh, ánh mắt lộ rõ sự thách thức.
-Anh Minh, anh Bảo, lại đây nhanh lên, em sắp thi rồi đấy.
Nó chạy lại kéo Bảo và Minh đi về phía cuộc thi đang tiếp diễn. Hai ánh mắt đang gay gắt ngay lập tức dịu xuống.
-Chúc nhóc thành công nhưng không vượt qua được thành tích của anh.- Bảo xoa đầu nó.
-Anh chúc thế thì thôi đừng có chúc.- Nó phụng phịu.
-Cẩn thận đấy.- Anh Minh vẫn dịu dàng với nó như thường ngày.
-Vẫn là anh Minh tốt nhất.- Nó mỉm cười, nụ cười rạng ngời như nắng mùa xuân.
-Nhanh lên đi, lề mề quá.- Hoàng cảm thấy bự tức khi thấy nó cùng Bảo và Minh vô cùng thân thiết.
-Cậu làm gì mà cau có mãi vậy, chẳng vui tí nào.
-Vào chỗ đi.
-Không cần cậu phải nhắc.- Nó cũng giận dỗi theo.
Cuộc thi bắt đầu, dù trước đó có giận dỗi bao nhiêu nhưng khi chính thức bước vào cuộc thi thì nó và Hoàng hoàn toàn nhập tâm vào cuộc thi, cả hai đều cố gắng hết sức để giành được phần thắng. Phải nói là cả hai phối hợp cũng khá là ăn ý với nhau.
Nhưng kết quả cuối cùng là...
-Đội giành được phần thưởng trong cuộc thi lần này là... Dương- Bảo, chúc mừng các em với thành tích đạt được là quả bóng.
- Chúng ta chỉ thua có một quả.- Nó hậm hực đứng cạnh Hoàng.
-Không sao, phần thi sau chúng ta nhất định sẽ giành chiến thắng.- Hoàng an ủi nó.
-Đúng vậy, nhất định chúng ta sẽ thắng.- Nó quyết tâm.
Hoàng khẽ mỉm cười, nó quả thật rất đáng yêu, từ khi nào nó đã dùng từ “chúng ta” thế nhỉ?