Mai đứng một mình trên sân thượng, đón nhận những làn gió mát đang thổi nhè nhẹ qua người.
Mới mà đã gần một tuần rồi nó và Hoàng chưa nói chuyện cùng nhau. Nó vẫn chỉ biết có trốn tránh mà thôi.
Trong lòng nó vẫn còn rất mông lung, có nhiều chuyện trong lòng vẫn chưa thể rõ được. Rốt cuộc điều mà nó trông đợi trong những ngày qua là gì. Bản thân nó thật sự vô cùng rối rắm.
Mỗi ngày nhìn thấy Dương và Châu vui cười bên cạnh Bảo cùng Minh, nó thật sự cũng rất ghen tị. Nhưng đến ghen tị vì điều gì, nó cũng không xác định được. Chẳng phải bên cạnh nó cũng có một người đó sao. Vì lí do gì mà nó vẫn không chịu tiếp nhận.
Là cảm giác? Phải chăng cảm giác của nó không giống với họ? Nó cảm thấy hình như trong lòng nó vẫn còn một bức tường lớn ngăn cách nó nhưng vẫn không hiểu được điều đó là gì.
Tất cả giống như nó đang lơ lửng trong khoảng không , không xác định được phương hướng, mục tiêu ở đâu. Hoàn toàn lạc lõng
Hoàng vẫn đứng lặng yên nhìn Mai từ phía sau. Dù đã nhiều lúc muốn can đảm tiến đến gần nó để nói chuyện, để xóa tan đi khoảng cách giữa hai người, nhưng dường như bóng lưng cô lại giống như đang ngăn cản cậu tiến lại gần.
Phải làm sao mới có thể khiến nó tin tưởng vào tình cảm mà cậu dành cho nó, phải làm sao để thay đổi tình huống hiện tại. trong tâm trí cậu lúc này cũng thật rối bời.
Bố cậu đã từng nói, muốn tiếp cận lại gần người mà cậu yêu thích thì nhất định phải chai mặt một chút, nhưng khi đứng gần Mai thì sao cậu lại không thể làm được điều đó, nhiều lúc cậu cũng không hiểu tại sao, tự tin lúc trước của cậu đã bay đi đâu hết mất rồi.
Thật là một chuyện đáng buồn.
Cứ lặng lẽ đứng ngắm nhìn người mình thương yêu từ xa như thế này cũng là một sự giày vò lớn trong lòng.
-Em thấy quan hệ của Mai và Hoàng dạo này có vẻ hơi lạ.- Châu khẽ nói.
-Ừ, hai đứa chúng nó quả thật có chút vấn đề.- Minh xác nhận.
-Có nghiêm trọng lắm không anh?
-Không sao đâu.- Còn có người đứng phía sau trợ giúp cơ mà.
-Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra vậy ạ?
-Chỉ là có chút chuyện trong việc cảm nhận của nó thôi.
-Cảm nhận?
-Ừ, có lẽ chúng nó cần có thêm thời gian để hiểu hơn về nhau.
-Mong rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.- Châu thầm nói.
-Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi, đừng lo.- Minh khoát tay lên vai cô an ủi.
Châu yên lặng, cảm nhận sự ấm áp mà Minh dành cho mình. Quả thật, cô rất may mắn khi ở bên cạnh cô luôn có Minh. Châu mong rằng các bạn của cô cũng sẽ tìm kiếm được hạnh phúc của mình.
Mai quay mặt lại liền bắt gặp bóng lưng Hoàng khuất sau cánh cửa. Nó biết cậu đã ở đó từ trước.
Chỉ có điều, nó vẫn không có cách nào bình thường được khi mở lời cùng cậu.
Thời gian này hình như càng làm nó thêm bấn loạn.
Haizz, khó nghĩ quá.
Ra về, nó lang thang trên đường, bước đi cứ hờ hững, trông nó chẳng khác gì một người đi trên mây, vô định, mất phương hướng.
Tiếng điện thoại reo lên kéo nó về thực tại.
-Alo, mẹ ạ, con nghe đây ạ.
-Con đang đi học về phải không?
-Vâng ạ, con sắp về đến nhà rồi.
-À, chẳng là hôm nay mẹ và bố có việc đi xa, còn anh con thì hình như phải đi học nhóm không về, tối nay con chịu khó ở nhà một mình nhé.
-Hả, mẹ nói sao?- Nó trợn tròn mắt hét lên.
Tất cả ánh mắt của mọi người xung quanh đều rơi vào người nó.
Nó chỉ biết cười trừ rồi đi nhanh hơn.
-Mẹ à, có cần đột ngột như thế không ạ?
-Mẹ xin lỗi, tại vì bố mẹ có công việc đột xuất thôi mà.- Giọng mẹ nó ngọt ngào vang lên bên tai làm nó nổi cả da gà.
-Nhưng… tại sao lại để con ở nhà một mình, anh Minh…
-Không được.- Nó chưa nói hết câu đã bị mẹ nó chặn họng.- Anh con năm nay đã là năm cuối rồi, con phải để cho anh con học hành chứ.
Mẹ nó nói đúng, việc học tập của Minh năm nay rất quan trọng. Dù anh có học giỏi cỡ nào, chỉ cần lơ là một chút cũng là việc không được.
-Còn con thì sao ạ?- Nó nói như mếu.
-Thì con ở nhà một mình chứ sao.- Mẹ nó nói thản nhiên giống như việc trái đất quay quanh mặt trời.
-Con…
-Con gái ngoan của mẹ, con năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ không thể ở nhà một mình sao?
-Dạ không.- Nó tủi thân nói nhỏ.
Nó không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ mỗi việc ở nhà một mình.
Cũng không trách nó được, khi còn nhỏ, có một lần trong đêm tối, ưa gió bão bùng, khi nó đang ngủ thì bên ngoài sấm chớp đánh một tiếng.
Nó đang ngủ cũng bị làm cho giật mình tỉnh giấc.
Xung quanh chỉ có một màn đêm tối tăm quấn lấy nó.
Không có ai bên cạnh nó, chỉ có tiếng sấm sét lúc gần lúc xa.
Đêm đó, cũng là đêm mà ông ngoại nó mất, cả nhà nó vì ở bệnh viện nên không có ai ở bên nó.
Từ đó nó rất sợ việc ở một mình.