Buổi chiều hôm nay có tiết học, nhưng những học sinh bị phạt lao độngthì sẽ phải quét dọn mà không được lên lớp cho đến khi làm xong việc.Chiều nay bài học khá quan trọng, là căn bản trong những bài tiếp theo,vì vậy mà cả ba đều đến gặp thầy giám thị để phân chia công việc từ sớm.
Không hiểu vì sao thầy ấy không phát tiết về đống lộn xộn trên sân thượng hôm qua, lại còn giao cho tôi tiếp tục lau sân thượng. Trường có rất nhiều dãy nhà cao, nhưng chỉ một dãy chính giữa có sân thượng.Chính vì vậy lau sân thượng tức là tôi sẽ kết thúc công việc trước và có thể trở về lớp.
Mặc kệ Ngạo Quân có ở trên đó hay không, tôi hănghái xách nước lên lau dọn. Phải tranh thủ cho kịp tiết học, nếu khônghọc bổng quý sau của tôi đi tong.
Không tự nhiên mà sân thượngthường xuất hiện trong tiểu thuyết và truyện tranh. Ở trên cao nhìnxuống, thực sự cảm giác rất an nhiên tự tại. Hơn nữa còn có nắng và cógió, cảm giác một mình một cõi vô cùng thoải mái.
Tôi tranh thủ dang tay tận hưởng chút thoáng đãng, hít sâu cho đầu óc thoải mái, rồi lập tức bắt tay vào công việc.
Lau xong sạch sẽ thì sân thượng nắng hơn ban nãy, gió gom mây về mộtgóc trời, nắng không bị cản nên không khí trở nên ấm hơn. Đà Lạt mà, rất hiếm ngày nắng gắt, thông thường thời tiết rất dịu dàng, như một cônàng có chút lạnh lùng nhưng xinh đẹp với gò má ửng hồng.
Tôi thở hắt ra, hài lòng với sân thượng sạch bóng, sau đó nhanh chóng đem dụng cụ cất đi rồi trở về lớp.
Những ngày tiếp theo trong tuần bị phạt, tôi vẫn được giao cho lau sânthượng. Đến bản thân tôi cũng cảm thấy có gì đó không đúng ở đây, thế mà kỳ lạ là Nguyệt và Ly không hề lên tiếng kêu ca gì. Tôi không phảingười theo chủ nghĩa tiêu cực, nhưng mà được giao cho việc nhẹ nhàng,lại không thấy Ngạo Quân xuất hiện phá đám làm tôi cảm thấy rất lạ, cóchút cảm giác không tin mọi chuyện lại trở nên dễ dàng đến thế.
Tuần phạt kết thúc, cả ba chúng tôi lại lên văn phòng để nghe thêm vài lờirăn đe, cảnh cáo nếu còn tái phạm sẽ bị hạ hạnh kiểm. Nghe đến hạ hạnhkiểm, tôi thật sự có chút lạnh người. Đông Anh có quy định học sinh cóhạnh kiểm không tốt, vi phạm lỗi bị nhắc nhở nhiều lần, dù học tốt đếnmấy cũng không được nhận học bổng. Thôi thì từ nay tôi sẽ bớt đanh đá để tránh ảnh hưởng đến chuyện học tập vậy.
Trên đường trở về lớp, điện thoại rung lên trong túi áo khoác vì nhận được cuộc gọi của bà Hạnh.
- Con chuyển ra khỏi nhà rồi à? – Bà ta hỏi tôi.
- Ừ.
- Sao vậy? Ở đây có mọi người không phải tốt hơn ở một mình sao? – Nghe đến đây, tôi nhận định Ngạo Quân chưa nói gì với bà ta.
- Ngạo Quân biết tôi không phải con bà.
- Vậy là... – Giọng bà Hạnh run run.
- Không. Cậu ta chỉ biết tôi lừa bà thôi. – Tôi hiểu bà ta đang lo lắng quá khứ của mình bị lộ.
- Con... không nói chuyện của cô thật hả?
- Bà đã trả lại mọi thứ, tôi cũng sẽ giữ đúng lời hứa. Không còn chuyện gì nữa thì tôi cúp máy đây. – Nói là nói thế, nhưng mà tôi không đợi bà ta nói thêm đã cúp máy. Đối với người phụ nữ ấy, tôi thiết nghĩ mìnhchẳng còn chút gì để dây dưa.
Sau tuần bị phạt, tôi không trở lại sân thượng nữa. Hành động của Ngạo Quân hôm đó ít nhiều vẫn còn ámảnh trong lòng nên tôi có chút sợ hãi không dám đến gần cậu ta. Thay vào đó, tôi tạo ình thói quen đến thư viện đọc sách. Cũng chỉ còn vàingày nữa là kỳ thi dành học bổng quý thứ hai sẽ diễn ra. Lần trước cóNgọc cùng ôn tập, hai cái đầu dù sao cũng tốt hơn một, thế mà điểm củatôi vẫn không cao, cho nên lần này còn một mình, tôi cần phải lỗ lực gấp đôi, gấp ba. Thực ra, với số tiền trong tài khoản mà bà Hạnh trả lại,tôi không cần đến những học bổng này. Ở Đông Anh, nếu đạt đủ các họcbổng của trường trong suốt ba năm cấp ba và không bị hạnh kiểm yếu sẽđược miễn tốt nghiệp, hơn nữa còn nhận được học bổng danh giá của đạihọc Harvard. Về chuyện này tôi đã tìm hiểu kỹ, cũng đã hỏi qua các thầycô. Mặc dù tôi chỉ học ở đây năm lớp mười hai, nhưng nếu từng học ởnhững trường có học bổng định kỳ thì kết quá học tập của tôi khi ấy cũng sẽ được tính. Hai năm học ở Trung Anh, học kỳ nào tôi cũng có học bổng, bây giờ chỉ cần giành đủ ba học bổng ở Đông Anh thì sẽ có cơ hội. Riêng về chuyện bị đuổi học, vì đã đạt nhiều giải cho trường ở các kỳ thitỉnh nên tôi được thầy hiệu trưởng cho qua, không viết vào học bạ tộiđánh giáo viên, chỉ đơn giản xem như một học sinh rút học bạ chuyểntrường. Như vậy tức là hiện tại tôi chưa bị lỗi hạnh kiểm nào. Nhưng khó khăn không chỉ có bấy nhiêu thôi đâu. Đông Anh toàn những tinh anhtuyển chọn, học bổng lại chỉ có một, nếu có người đạt cùng kết quả thìsẽ có một đề thi dành cho cả hai do giảng viên đại học Harvard soạn.
Ai đó đặt xuống trước mặt tôi một chồng sách rất cao. Chỉ đơn giản nghĩ là có người cũng đang cần ôn tập nên tôi không ngước lên nhìn.
- Cậu muốn cướp học bổng Harvard của tớ hả Minh An? – Một giọng nam gọi đích thị tên tôi.
Lúc này tôi buộc phải ngẩng lên. Đứng trước mặt tôi là một người contrai có gương mặt rất trắng trẻo, ngũ quan sáng sủa rành mạch, vầng trán cao, mắt sáng tinh anh, nhìn tổng thể thì vô cùng tuần tú và thôngminh.
Tôi nheo mắt nhìn, không mở miệng trả lời khi chưa biết đối phương là ai.
- Tớ là Đỗ Hoàng Minh Nhật. – Chàng trai tự giới thiệu một cách cao ngạo.
Đỗ Hoàng Minh Nhật? Nếu không phải trùng tên thì cậu ta chính là ứng cử viên sáng giá nhất cho học bổng Harvard. Hai năm liền đều có thành tích tốt, học bổng lĩnh đầy đủ, chơi thể thao giỏi, thân thiện với mọingười, được các thầy cô đánh giá cao về đạo đức, hơn nữa còn có IQ rấtcao. Tôi đã tìm hiểu về thành tích của cậu ta nhằm xác định đối thủ, chỉ không tìm hiểu về diện mạo vì thiết nghĩ học sinh Đông Anh không đẹprạng ngời thì cũng sẽ đẹp, cho nên không cần phải biết mặt mũi làm gì.
- Phải! – Lúc này tôi mới lên tiếng trả lời câu hỏi của cậu ta. Thi cửkhông phải là đánh trận mà phải bí mật hay đánh du kích, tôi chẳng việcgì phải giấu mục tiêu của mình.
- Cậu là nữ sinh tuyệt vời nhất màtớ biết! – Minh Nhật ngồi xuống ghế đối diện, mỉm cười nhận xét về tôidù chỉ mới tiếp xúc vài phút.
Với câu nói này, tôi chỉ còn biết chớp mắt rồi lại tập trung vô đọc sách, nhưng cuốn sách của tôi bị kéo đirồi gập lại không thương tiếc.
- Ôn tập sai hướng rồi. Cái này chỉ giúp được trong đề thi lần một thôi. – Người cướp sách của tôi là Minh Nhật.
Tôi chau mày nhưng không hỏi. Dù sao tôi cũng tin với trí thông minhcủa cậu ta thì không cần người trước mặt phải thắc mắc quá nhiều cũng sẽ tự biết cần giải thích cái gì.
- Đề học bổng của Đông Anh có thóiquen tăng tiến. Tức là đề sau sẽ khó gấp nhiều lần đề trước. Cho nên nếu lần trước ôn tập cái gì, lần sau phải ôn tập cái nâng cao hơn. – Quảnhiên là Minh Nhật đã giải thích.
Điều cậu ta nói đương nhiên tôicũng biết. Tôi đọc cuốn sách đó là vì muốn củng cố lại nền tảng một lầnnữa rồi mới ôn qua nâng cao.
- Muốn thi tốt lần này thì phải học cái này. – Minh Nhật vỗ vỗ vào chồng sách cao hơn mặt người ngồi mà ban nãy cậu ta để xuống bàn.
Tôi nhìn qua một lượt các gáy sách. Đều lànhững cuốn nâng à tôi định sẽ đọc vào những ngày tới, có điều không nhiều đến mức này, chồng sách cao như vậy là vì mọi đầu sách đều có hai cuốn giống hệt nhau.
- Một cho cậu, một cho tớ. Tớ vui vì có mộtđối thủ như cậu. – Nhật Minh lấy hai cuốn sách nằm trên cùng xuống, trên môi lại nở một nụ cười thân thiện.
Lúc này tôi cảm thấy việc các bạn học và thầy cô quý mến Nhật Minh là hoàn toàn có cơ sở. Cậu ấy rất thân thiện.
- Cảm ơn. – Tôi cười nhẹ.
- Ôn tập nào! – Nhật Minh xoa đầu, lại cười, rồi đưa cho tôi một cuốn sách.
Chúng tôi bắt đầu bằng môn Giải Tích. Mỗi người một cuốn sách, bên cạnh là một cuốn vở, tập trung toàn bộ tư tưởng để giải bài tập.
Thỉnhthoảng đầu bút chì của Minh Nhật xò qua vở của tôi, chỉnh lại một số chỗ còn chưa đúng lắm. Tôi cũng không cảm thấy khó chịu gì, trái lại còncảm kích, dò lại bài làm của mình xem có đúng như Minh Nhật sửa haykhông. Kết quả là cậu ấy luôn đúng.
Chúng tôi dừng lại ở trang thứmười của cuốn sách rồi trao đổi vở để chấm cho nhau. Bài làm của tôi còn sót một vài chỗ, còn của Minh Nhật thì hoàn hảo. Xem ra để vượt qua đối thủ này tôi còn phải nỗ lực nhiều lắm.
Nhìn đồng hồ đã gần đến giờ chuẩn bị đi làm, tôi bắt đầu thu dọn sách vở.
- Sách này cậu cầm về đọc đi. – Chia những cuốn sách giống nhau ra làm hai, Minh Nhật đưa cho tôi một chồng.
- Được. – Cậu ấy không nói thì tôi cũng định mượn về.
- Mai cậu có học chiều không?
- Một tiết Quốc Phòng.
- Thế mai cậu có đến thư viện không?
- Có.
- Vậy mai chúng ta lại cùng ôn tập. – Minh Nhật đề nghĩ rồi lại cười híp mắt. Hình như cậu ấy rất thích cười.
- Được. Tạm biệt. – Tôi đồng ý rồi nhanh chóng rời đi.
- Mai gặp lại. – Tiếng Minh Nhật vang lên từ phía sau.
Qua hôm sau, tôi đến thư viện như đã hẹn sau khi học xong tiết QuốcPhòng. Minh Nhật đã có mặt từ sớm và dành chỗ cho chúng tôi. Đó là mộtchiếc bàn khuất góc và không gần cửa sổ. Đây là một sự lựa chọn sángsuốt, vì ngồi gần cửa sổ rất dễ phân tâm, gần cửa ra vào cũng khó tậptrung. Tốt nhất là nên ngồi khuất đi.
Chúng tôi lại cùng nhau ôn tập môn Hình Học, Minh Nhật giúp tôi tìm ra cách làm ngắn gọn và dễ áp dụng hơn, sau đó trao đổi vở cho nhau để chấm.
Học với cậu ấy quả thậtrất có lợi vì cậu ấy thông minh, hơn nữa hai người xem nhau là đối thủnên tinh thần quyết chiến quyết thắng sẽ càng được nâng cao.
Nhữngngày tiếp theo chúng tôi tiếp tục học cùng nhau, chỉ trừ những hôm mộttrong hai hoặc cả hai có bốn tiết chiều. Lượng kiến thức tôi thu đượctrong mấy ngày qua quả thật hữu ích cho kỳ thì, cho nên bản thân cảmthấy rất phấn khởi.
- Hoàn hảo! – Đây là lời nhận xét của Minh Nhật cho bài làm của tôi trước hôm thi một ngày.
Tôi không nói gì, chỉ cười. Cuối cùng đã không còn lỗi nữa rồi. MinhNhật bắt lỗi rất kỹ, một khi đã nói hoàn hảo thì nó đích thực hoàn hảo.
- Sắp đến ngày Nhà Giáo Việt Nam rồi, lớp cậu đã tập văn nghệ và chuẩn bị làm báo tường chưa? – Minh Nhật hỏi.
- Không rõ. – Tôi nào có thân với lớp.
- Cậu thuộc dạng cái bóng trong lớp? – Minh Nhật nheo mắt nhìn tôi dò xét.
- Không. Dạng học sinh cũ của Trung Anh. – Tức là kẻ thù truyền kiếp của Đông Anh.
- Thảo nào! – Minh Nhật gật gù. Nghĩ ra gì đó, cậu ấy lại nhìn tôicười, nụ cười khá ẩn ý: Đừng tham gia với lớp, hãy vô đội của cô tổngphụ trách đi! – Minh Nhật đề nghị.
- Tớ đâu có nhu cầu diễn văn nghệ. – Tôi nhún vai.
- Những bạn tham gia hoạt động của Đoàn trường sau này sẽ được hiệutrưởng viết thư giới thiệu với trường đại học nguyện vọng đấy. – MinhNhật rung rung lông mày.
- Tớ không cần đến thư giới thiệu đó. Tớ sẽ đến Harvard. – Tôi nói chắc nịch.
- Có vẻ tự tin nhỉ. Cậu để đối thủ nặng ký này đi đâu rồi vậy? – Minh Nhật vỗ vỗ ngực.
- Để ra phía sau rồi. – Tôi bật cười. Chuyện thắng Minh Nhật không hề dễ. Nhưng tôi có lòng tin vào chính mình.
- Dám cho tớ xếp phía sau cậu hả? – Minh Nhật cốc tôi một cái.
- Dù là ai tớ cũng sẽ đem đặt ra phía sau. – Tôi nghiêm túc. Dù đối thủ của tôi có là ai, giỏi đến mức nào, tôi cũng sẽ dốc sức vượt qua.
Thấy thái độ của tôi, Minh Nhật cũng bắt đầu nghiêm túc: Tại sao cậu lại muốn đi du học như vậy?
- Tớ muốn có một tương lai tươi sáng. – Tôi nhún vai như hiển nhiên.
- Điều gì làm cậu chắc chắn du học sẽ là con đường tốt? – Minh Nhật hỏi nhưng thái độ giống với tranh luận hơn.
- Phần thưởng cao nhất chính là thứ sáng sủa nhất. – Đâu có tự nhiên mà người ta lại dùng học bổng của trường đại học Harvard để làm phầnthưởng cao quý nhất.
- Qua bên đó không có bạn bè sẽ buồn lắm đấy, lại lạ lẫm nữa. – Minh Nhật có vẻ tiu nghỉu.
- Với tớ ở đâu cũng vậy thôi. – Ý tôi là ở đâu tôi cũng không có bạn bè.
- Ở đây cậu có tớ đấy thôi. – Minh Nhật có vẻ phật ý.
- Có cậu thì có ích lợi gì? – Tôi liếc mắt, nhìn Minh Nhật đầy tinh nghịch.
- Nói chuyện với cậu mệt não quá! – Minh Nhật cau có, tay xoa rối mái tóc được cắt tỉa rất kỹ lưỡng.
- Cậu cũng có não nữa sao? – Tôi quyết trêu chọc đến cùng.
Minh Nhật nheo mắt nhìn tôi, không thèm cãi, thẳng tay gõ vào đầu tôi một cái rõ đau.
Thư viện hôm nay khá vắng vẻ vì vừa thi xong nên ai cũng muốn được nghỉ giải lao. Đối với tôi thì giải lao chính là được nhàn rỗi đọc sách, cho nên tôi vẫn đến đây. Nhưng hôm nay sẽ không phải là sách nâng cao haybài tập, tôi muốn cho đầu óc nghỉ ngơi một chút, đọc cái gì đó vui vẻnhư truyện cổ tích cũng được.
Tìm truyện cổ tích ở thư viện một ngôi trường nổi tiếng về học tập quả thật không hề đơn giản. Phần lớn thưviện đều là sách và báo chí phục vụ cho việc học, chỉ có một kệ sách nho nhỏ dành cho tiểu thuyết Thế Giới, chiếm diện thích vô cùng khiêm tốn.
Tôi thì không định sẽ đọc truyện về tình yêu, nhưng mà đang rảnh rỗi nên cũng lướt qua xem một lượt.
Đang đi, tôi thấy một thân hình tựa vào kệ sách, tư thế nửa nằm nửangồi, trông có vẻ như đang ngủ, trên mặt còn dùng một cuốn sách vắtngang để che đi.
Đáng lẽ tôi sẽ không chú ý đến đâu nếu không phảivì tiêu đề cuốn sách đập vào mắt tôi. Đó là một cuốn truyện dài có tên“Hạnh phúc không mua được tiền”. Tôi vô thức lẩm nhẩm lại cái tên, ngẫmnghĩ mãi vẫn không hiểu ý nghĩa của nó là gì. Tiền không mua được hạnhphúc thì tôi nghe nhiều rồi, còn ngược lại thì giờ mới thấy.
Tronglòng có chút ấn tượng cùng mờ mịt, tôi quyết định ngồi xuống, lấy cuốnsách từ trên mặt người ấy ra để xem qua. Lật về trang đầu tiên, dòng chữ đen nghiêng nghiêng hiện ra: “Hạnh phúc là gì mà quý giá? Nó có muađược tiền đâu?”
Càng cảm thấy mờ mịt hơn, tôi định lật thêm trang nữa thì đột nhiên cuốn sách bị lấy đi.
Tôi theo phản xạ ngước lên nhìn, phát hiện con người đang ngủ trong thư viện đó chính là Ngạo Quân. Ánh mắt cậu ấy nhìn tôi rất nguy hiểm, sauđó lại dời mắt qua nhìn vào bìa cuốn sách.
- Đang yêu sao? – Đôi mắt mơ màng còn lảng vảng cơn buồn ngủ, Ngạo Quân khàn giọng hỏi tôi.
Tôi không trả lời, chỉ hơi chau mày. Cậu hỏi này là ý gì?
- Đang yêu nên muốn tìm hiểu về tình yêu sao? – Ngạo Quân hỏi rõ hơn.
Tôi hiểu rồi, thì ra thằng nhãi này muốn biết vì sao tôi có hứng thú với cuốn sách này.
- Thế cậu cũng đang yêu à? – Tôi vặn lại: Cuốn sách này là tôi lấy từ trên mặt cậu.
- Thứ vô bổ! Chỉ là tùy tiện lấy xuống thôi. – Dứt lời Ngạo Quân liền ném cuốn sách đi.
Còn chưa có lời giải cho cái tên, tôi hơi cáu khi nhìn cuốn sách bị ném gọn vô gầm của kệ sách. Như thế xem như không thể lấy ra được nữa.
- Minh An! – Tiếng gọi của Minh Nhật vang lên phía sau tôi.
- Người yêu gọi kìa. – Ngạo Quân lừ mắt nhìn tôi, con ngươi đầy hàn khí và nguy hiểm.
- Nghe thấy rồi. – Tôi cười huề, mặc xác cậu ấy hiểu nhầm, đứng lên đi về phía Minh Nhật.
Thấy tôi đi lại gần, Nhật lấy trong túi quần ra vài tờ giấy được gấp cẩn thận.
- Có muốn dò đề không? – Cậu ấy đề nghị.
- Không. – Tôi không thích việc nôn nao dò kết quả sau khi thi. Cứ chờ có điểm là được rồi.
- Không có tự tin hả? – Minh Nhật khích.
- Không thích làm chuyện dư thừa. – Đằng nào mà chẳng biết, dò làm gì nữa vậy?
- Thế cũng được. Vậy cược điểm đi! – Minh Nhật rung rung một bên lông mày.
- Cược thế nào? – Tôi cũng muốn có gì đó đặc sắc.
- Nếu tớ hơn điểm cậu, cậu phải tham gia với đội nhảy của cô tổng phụtrách. Còn nếu cậu thắng thì tớ sẽ giả gái đóng kịch hôm văn nghệ chocậu xem. Cả hai bằng điểm thì cả hai đều phải tham gia.
- Sao cậulại có hứng thú với cái đội đó thế? – Rõ ràng là cậu ta rất có hứng. Nếu không thì hai người bằng điểm đã chẳng ai phải làm gì.
- Vì nó rất vui. – Minh Nhật cười híp mắt.
- Cũng được. – Bài làm của tôi vô cùng tốt, rất có tự tin đánh cược một ván.
- Ngoắc tay! – Minh Nhật đưa ngón út ra lắc lư trước mặt tôi.
Tôi cũng vui vẻ ngoắc ngón út của mình vô.
- Vậy tớ đi trước có chút việc. Mai gặp! – Minh Nhật vòng tay xem đồng hồ rồi nói nhanh.
- Được!
Minh Nhật đi khỏi, tôi cũng chẳng còn muốn đọc sách nữa nên định vềphòng ngủ một giấc. Trước khi rời khỏi, tôi vô thức quay lại nhìn chỗban nãy Ngạo Quân ngủ. Cậu ấy đã bỏ đi từ lúc nào, nơi ấy chỉ còn là một khoảng trống.