Cả ba người cùng ngồi vào bàn ăn với nhau.
Khả Như với Dương Thừa Nam chỉ lo tập trung vào phần ăn của mình, vì thế buổi gặp gỡ này chỉ có một mình Tiểu Linh kia là lên tiếng.
- Phải rồi! Nghe nói công ty của anh rất lớn! Ngày nào đó có thể dẫn em đến xem được không?
Cô bé hào hứng nói.
- Nếu có dịp.
Dương Thừa Nam hờ hững tiếp tục dùng bữa ăn
Đối với những cô tiểu thư được nuông chiều khi đối diện với sự lạnh nhạt này của anh chắc chắn sẽ rất buồn chán và cảm thấy bị sỉ nhục nhưng không hiểu sao cô bé Tiểu Linh trước mắt lại chẳng hề quan tâm mà còn vui vẻ nói tiếp.
- Cả trường học của chị Khả Như nữa! Em cũng muốn xem!
- Khụ...
Khả Như nghe vậy xém chút là bị sặc nước.
Cô bé này đang nghĩ cái gì vậy chứ?
- Em đó, không khác gì con nít!
Bỏ vẻ ngoài lãnh đạm qua một bên, Dương Thừa Nam cau mày, sau đó lấy khăn giấy giúp cô lau miệng.
Hành động nhẹ nhàng săn sóc ấy không khác gì bạn trai đối với bạn gái.
- Em tự lau được!
Khả Như có chút tránh né, sau đó tự mình lau vết nước trên miệng, ánh mắt có chút ngập ngừng nhìn cô gái đối diện.
Người xem mắt mình lại quan tâm một cô gái khác, bất kỳ ai chắc chắn đều sẽ cảm thấy khó chịu.
Nhưng mà...!không hiểu sao cô lại có một chút gì đó vui vẻ trong lòng...
Cô đang nghĩ cái gì vậy chứ? Cô đúng là yêu đến điên rồi!
Khả Như khẽ nhìn cô bé trước mắt, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy có chút tội lỗi..
Nhưng mà...sao mọi thứ cứ như có gì đó sai sai?
Cô bé này thậm chí chẳng buồn để tâm mà chỉ nhìn hai người rồi cười vu vơ như đang suy tính gì đó.
Rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra vậy chứ?.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Lai Sinh: Tương Tư Huyễn Mộng
.
Không Biết Bao Giờ Gặp Lại
.
Thế Giới Song Song
.
Mượn Giống Sinh Con
=====================================
Đang đắm mình vào những suy nghĩ thì bỗng Tiểu Linh lên tiếng:
- Hai anh chị thật là đẹp đôi!
- Khụ...
Lần này thì cả anh và cô đều sặc nước.
- Em...em nghĩ nhiều rồi!
Khả Như vội vàng giải thích, cô không muốn bản thân sẽ trở thành chướng ngại trong chuyện tình cảm của anh.
Dù cho suy nghĩ đó khiến trái tim cô chẳng vui vẻ gì...
Dương Thừa Nam thấy cô nhanh chóng phủ nhận liền lập tức có chút không vui.
Nhưng mà tại sao anh lại không vui cơ chứ? Khả Như như bây giờ, chẳng phải là giống như anh muốn hay sao?
Anh bắt đầu cảm thấy có chút rầu rĩ.
Rốt cuộc, bản thân anh là đang muốn điều gì....
Nhận thấy biểu hiện đó của anh, Tiểu Linh trộm cười khẽ, sau đó làm như không có gì tiếp tục nói.
- Vậy sao? Nếu vậy thì tốt quá! Anh trai của em rất tốt nha! Em giới thiệu cho chị được không? Sau này chúng ta không phải là càng thân thiết sao?
Tiểu Linh nháy mắt, nụ cười tinh nghịch không khác gì đang trêu ngươi người đàn ông đối diện.
- Không được!
Chưa đợi Khả Như phản ứng, Dương Thừa Nam liền lớn tiếng từ chối.
Con nhóc ranh này, càng nhìn sao lại càng thấy đáng ghét cơ chứ!!
Cảm nhận ánh mắt không mấy thân thiện hướng thẳng về phía mình.
Tiểu Linh có chút sởn gai óc.
Tiêu rồi! Có phải cô sẽ bị phanh thây không? Thật đáng sợ quá đi!
- Anh la lớn vậy làm gì? Dọa em ấy rồi!
Khả Như cau mày, tỏ vẻ không hài lòng với anh.
Người đàn ông này rốt cuộc đang suy nghĩ gì vậy chứ? Từ chối cô xong rồi giờ không muốn cô yêu đương sao? Có lý nào là vậy?
- Em vẫn còn nhỏ! Lo học đi!
"...."
Nhỏ? Cô hai mươi tuổi rồi chứ đâu phải là hai tuổi?
- Được rồi, tôi sẽ nói thẳng với cô Tiểu đây! Tôi không có hứng thú với cô cũng như không có ý định tìm hiểu cô! Nếu cô cảm thấy những lời tôi nói có chút không dễ nghe thì cho tôi xin lỗi nhưng tôi nghĩ cô cũng không mong có một tình cảm gượng ép.
Anh đứng lên, nắm lấy tay Khả Như định rời đi nhưng chợt nhớ đến gì đó liền quay lại lạnh mặt nói:
- Còn nữa, tôi không mong cô xen vào chuyện tình cảm của Khả Như nhà tôi!.