: Vẫn Còn Yêu
Cạch!
- Khả Như...
Trịnh Tú Thi vừa mở cửa bước vào đã thấy cảnh tưởng không thích hợp dành cho trẻ em.
Bà ho nhẹ hai cái, sau đó nhìn Dương Thừa Nam mà gằn giọng.
- Cái thằng nhóc thối này! Khả Như con bé vừa mới tỉnh dậy! Mày có cần nổi thú tính như vậy không hả?
Dương Thừa Nam biết mẹ mình nghĩ gì nhưng anh cũng không buồn giải thích, ánh mắt anh vẫn đặt trên gương mặt của người con gái dưới thân, sau đó lẳng lặng đứng dậy.
- Con còn có chút việc bận, việc chăm sóc em ấy, giao lại cho mẹ...
Nơi xong liền khẽ liếc mắt nhìn cô một cái rồi cũng nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Cạch!
- Hai đứa trẻ này....
Nhận thấy điều khác lạ, Trịnh Tú Thi nhìn theo bóng lưng Dương Thừa Nam rời khỏi rồi lại chuyển tầm mắt sang cô gái ở trên giường khẽ lẩm bẩm.
Thở dài một hơi, bà nhanh chóng bước đến giường ngồi cạnh Khả Như, sau đó hiền dịu nắm lấy tay cô thăm hỏi.
- Con sao rồi? Có chỗ nào không khỏe hay không?
Nhìn cô bé gầy đi, trong lòng Trịnh Tú Thi càng thêm tự trách, Như Ngọc vốn đã giao trách nhiệm chăm sóc bé con lại cho bà vậy mà bà lại để con bé gặp chuyện...
- Con đã ổn rồi, dì không cần lo lắng đâu!
Khả Như mỉm cười, cố gắng quên đi hình ảnh ban nãy vừa diễn ra.
Chỉ là trong trái tim vẫn không tránh được sự thổn thức.
- Lúc nãy, A Nam có phải đã nói gì với con không?
Nhìn thấy đôi mắt còn ửng đỏ của cô, Trịnh Tú Thi có thể đoán ra năm sáu phần nguyên do.
- Không có gì quan trọng đâu...
Cô cúi đầu, che đi đôi mắt mờ mịt của chính mình.
- Con bé ngốc này, bây giờ lại còn muốn giấu cả dì nữa chứ!
Trịnh Tú Thi khẽ trách cứ, sau đó dịu dàng đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ.
- Dì đã từng nói sẽ luôn đứng về phía của con! Vả lại...Khả Như con có còn nhớ đến lời dì nói hay không?
Trịnh Tú Thi hơi ngập ngừng hỏi.
- Dạ?
- Nếu một ngày nào đó A Nam nhận ra tình cảm của chính mình, lúc đó con có thể chấp nhận nó khônh?
Trịnh Tú Thi nhìn thẳng vào mắt cô hỏi.
Có thể người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy bà bất công thiên vị con trai.
Nhưng bà hiểu rõ chuyện của anh và cô nếu cả hai bỏ lỡ nhau thì sẽ còn đau đớn hơn bội phần.
Ở trong ánh mắt của Khả Như bà vẫn nhận ra tình yêu của cô dành cho A Nam.
Ánh mắt đó bà cũng đã từng tự mình trải nghiệm.
Làm sao có thể nhầm lẫn? Đó là một loại tình yêu...yêu đến nỗi khắc ghi một đời dù có tổn thương bao nhiêu cũng không đành buông bỏ...
- Con cũng không biết nữa...
Khả Như rút tay ra khỏi bàn tay của bà, sau đó co người lại lấy hai cánh tay ôm lấy chân mình.
- Dì nhận ra mà phải không...con không buông anh ấy được...
Cô cười khổ, ánh mắt có chút thất thần.
- Nhưng....con cũng không dám tin vào lời anh ấy nói....có phải con mâu thuẫn lắm không?
- Con sợ thẳng bé chỉ là cảm xúc nhất thời, đến một ngày nào đó, nó sẽ hối hận rồi rời xa con?
"....."
Có lẽ là vậy....
Điều cô lo sợ là bị người khác vứt bỏ....huống chi đó lại là người cô yêu....
- Thời gian chắc chắn sẽ cho con câu trả lời thích đáng! Tuy dì là mẹ của A Nam nhưng dù vậy dì cũng không muốn con đau khổ! Nếu...con vẫn chưa đủ tin tưởng nó vậy thì để thời gian chứng minh đi...dì tin rằng đến lúc đó con nhất định sẽ thông suốt!
Nghe lời của bà, Khả Như khẽ ngẩng đầu sau đó hai mắt không nhịn được mà rưng rưng.
Cô gật đầu, trên môi cói vẽ nên một nụ cười rực rỡ.
- Ừm! Con biết rồi! Cảm ơn dì!
.........
Cạch!
- Nghe rồi chứ?
Trịnh Tú Thi nhìn người con trai lẳng lặng ngồi trên đang ghế gục đầu khẽ hỏi.
"......"
Dương Thừa Nam không đáp nhưng hai bàn tay đang nắm chỉ vô thức tăng thêm lực.
- Con bé như vậy cũng là điều dễ hiểu...
Trịnh Tú Thi ngồi xuống cạnh con trai mình rồi nói.
- Con biết...
Anh khẽ thì thầm, trong giọng nói chỉ toàn là sự bất lực....
Những lời nói ấy anh đều nghe rất rõ...và nó chẳng khác gì mũi dao cứa vào trái tim anh...
Cô gái nhỏ kia đã từng tin tưởng anh một cách vô điều kiện...vậy mà bây giờ trong mắt em ấy chỉ còn lại sự mơ hồ nghi hoặc....tất cả đều là do anh gây nên...
- Bi quan như vậy để làm gì? Con bé cũng đâu có từ chối con?
Trịnh Tú Thi cau mày nhìn con người thiếu sức sống kia nói.
- Mẹ hỏi con, con có phải thật sự yêu Khả Như hay không?
- Yêu! Con thật sự yêu em ấy...
Dương Thừa Nam không suy nghĩ liền đáp.
- Nếu thật sự yêu con bé thì hãy chứng minh cho nó xem! Dẫu sao thì Khả Như là một cô gái đa sầu đa cảm, việc nó nghi ngờ con không phải là rất bình thường hay sao? Con nên cảm thấy biết ơn khi con bé vẫn còn yêu con!
Trịnh Tú Thi chậm rãi nói.
- Vậy mẹ nghĩ...em ấy sẽ chấp nhận con một lần nữa chứ?
- Sẽ! Nếu con có lòng tin và không buông bỏ!
Trịnh Tú Thi kiên nhẫn gỡ bỏ khúc mắt trong lòng con trai mình.
- Do đó thay vì ở đây bi quan thì con nên tìm cách chứng minh tình cảm của mình cho Khả Như! Nếu không, đến khi có ai đó xuất hiện cướp con bé đi thì lúc đó một chút hy vọng của con cũng hoàn toàn biến mất!.
là chương thông báo của tác giả, không phải nội dung truyện