"......."
Sao cô không biết, cái người này dẻo miệng đến thế nhở?
Ái dà...
Vậy mà cô có thể xem anh ấy là một khúc gỗ không hiểu thế thái nhân tình.
Chậc chậc, đúng là sai lầm....
..........
- Dì ơi!
Khả Như hớn hở ôm chầm lấy người trước mắt.
Dì lúc nào cũng mang đến cảm giác giống như mẹ vậy.
Chỉ là dì đương nhiên là hiền lành hơn rồi!
- Con bé này, mới có mấy ngày không gặp lại làm người ta tưởng là mấy năm không bằng.
Trịnh Tú Thi hiền hậu xoa đầu cô nói.
- Được rồi, nghe thằng nhóc kia nói con muốn ăn món của dì nấu phải không? Ngồi ở đây chờ một lát, đồ ăn sắp xong rồi!
- Mẹ đúng là rất chiều em ấy!
Dương Thừa Nam vừa mới vào nhà liền cảm thán lên tiếng.
Quả nhiên anh là con ghẻ nha!
- Con vô đây mà phụ mẹ, đừng có ở đó nói nhảm!
- Vâng vâng, con biết rồi!
- Để con phụ cho!
Khả Như hào hứng muốn giúp đỡ.
- Không cần đâu! Hôm nay con chỉ cần phụ trách ăn là được! Còn lại cứ để thằng nhóc này làm cho dì!
Trịnh Tú Thi vừa cười vừa nói, sau đó liền quay lưng đi vào bếp.
- Em nói xem, làm con dâu như em có phải là quá sướng hay không hả?
Dương Thừa Nam không biết từ lúc nào đã đứng sát bên cô.
Anh thì thầm, giọng nói trầm ấm cùng hơi thở nóng bỏng khiến lỗ tai Khả Như không nhịn được mà ửng đỏ.
- Anh....anh đứng sát vậy làm gì chứ hả?
Cô ngượng đỏ mặt mà đẩy người kia xa ra khỏi mình.
- Em ngại cái gì chứ? Chúng ta còn cùng nằm trên một chiếc giường! Chưa kể đến anh cũng hôn em rồi, có gì mà em...ưm ưm...
Khả Như trừng mắt bịt miệng người kia lại.
Trời đất ơi! Có ai nói cho cô vì sao anh tiểu Nam lại trở nên vô sỉ như vậy không?
- Á!
Khả Như đang thầm oán than thì bỗng lòng bàn tay bị người ta lim một cái theo quán tính liền giật bắn.
- Anh...anh....
- Dương Thừa Nam con có vào phụ hay không thì bảo?
- Gặp lại em sau!
Anh nháy mắt với cô sau đó vui vẻ mà bước vào bếp.
Vẻ mặt của em ấy đáng yêu chết đi được!
..........
- Khụ....hai đứa có phải là đến với nhau rồi không?
Trịnh Tú Thi liếc mắt nhìn cặp đôi trước mặt sau đó khẽ ho một cái rồi hỏi.
- Đến giờ mẹ mới nhận ra sao?
Dương Thừa Nam vẫn thản nhiên dùng cơm.
Ánh mắt còn mang đậm ý cười hướng về phía cô gái bên cạnh.
Trịnh Tú Thi biết thừa tính thằng con quý tử nên chỉ hung hăng trừng mắt anh một cái, sau đó lại nhìn về phía Khả Như cười nói.
- Quả nhiên con là tài giỏi nhất! Cái thằng này dì còn tưởng rằng nó sẽ ế suốt đời luôn ấy! Con đúng là giúp dì một việc lớn đó là chịu cái thằng này đó!
- Mẹ à, con của mẹ tệ đến vậy sao?
Anh nhíu mày bất mãn.
Gì chứ, mẹ anh nói cứ như anh là kẻ khó chịu kén cá nhất trên đời không bằng!
- Còn không phải à? Cái thằng nhóc mà cả người ta tặng quà còn chê bai không hiểu gì như con thì lấy cái quyền gì nói câu đó? Chậc chậc, hồi đó Như Ngọc nói mẹ còn không tin, bây giờ thì mới cảm thấy đúng.
Con đó, tính tình của mẹ đây thì không chịu thừa hưởng lại đi hưởng cái tính ngu ngơ ngờ nghệch không hiểu tình ái là gì của ba.
Thật là hết nói nỗi!
"......"
Dương Thừa Nam nhìn mẹ mình một mặt oán trách liền không khỏi thở dài ngao ngán.
Mẹ à, trời sinh tính, con làm sao có thể cãi được...
Thấy hai mẹ con người nới người đáp, Khả Như không nhịn được liền nhoẻn miệng cười.
Dì lúc nào cũng trêu chọc anh tiểu Nam nhưng cô biết rõ dì thương anh ấy cỡ nào.
Dì ấy và mẹ đúng là có rất nhiều điểm giống nhau!
- Em cứ định cười mãi sao, mau ăn đi!
Dương Thừa Nam gắp cái đùi gà bỏ vào chén của cô, giọng nói dịu dàng ánh mắt cưng sủng khiến cô có chút lóa mắt.
Ây da, sao anh ấy đẹp trai thế nhở!
...........
- À phải rồi, chút nữa bà nội của con tới đó!
Trịnh Tú Thi vừa đưa miếng trái cây cho cô vừa nhìn anh nói.
Bà xém quên mất, hôm nay mẹ chồng nói sẽ đến thăm A Nam và bàn chuyện gì đó.
- Bà nội sẽ đến sao ạ?
Khả Như khẽ cắn miếng cam rồi hỏi.
Cũng lâu rồi cô chưa gặp bà ấy.
Nhớ lại hồi đó lần đầu gặp bà, Khả Như sợ đến phát khiếp..
Nhưng mà dần dần cô nhận ra bà cũng không quá đáng sợ.
Đôi lúc lại còn mua đồ cho cô, không những thế còn từng dẫn cô đi ăn rất nhiều món ngon.
Và rồi cứ thế, cô dần không còn sợ bà nữa, trong lòng lại cảm thấy ấm áp vì có người bà yêu thương quan tâm mình.
- Ừm, bà ấy nói muốn thăm hai con với lại có chút chuyện muốn bàn với Hiên.
- Dì ơi!
Vừa mới dứt lời một bóng dáng đã chạy nhanh vào ôm chầm lấy Trịnh Tú Thi khiến bà có chút ngơ ngác.
Nhưng rồi định hình lại liền đưa tay véo má của người nào đó.
- Con nhóc như con đúng là không thay đổi gì cả!
- Hihi dì cũng vậy mà! Sao con thấy dì càng ngày càng trẻ ra thế nhở?
Lúc nói, cô gái đó còn bày ra cặp mắt long lanh như cún con lấy lòng.
- Cô...cô là....