Cậu chủ nhỏ....cậu ấy sao rồi?
Bỗng nhiên, Tạ Hàm Ưng lên tiếng nhắc về Dương Thần.
- Cậu ấy....không ổn chút nào...
Cô thở dài, rồi đem tình trạng của cậu nói cho người trước mặt nghe.
- Là vậy đó...
Nghe lời cô kể, y khẽ nhíu mày, bàn tay đang nắm hờ bỗng nhiên sờ vào túi áo khoác của mình.
- Tôi có thể vào gặp cậu ấy không? Dẫu sao tôi cũng có lời cần nói.
Y nhìn cô hỏi.
- Chuyện này...
Khả Như nhìn y có chút chần chừ.
Cô không phải không muốn y vào thăm cậu mà cô chỉ sợ người này vô tình nói gì đó kích động đến cậu, lúc đó tình trạng lại càng thêm tệ thì biết phải làm sao?
- Cô không cần lo, tôi biết cân nhắc.
Tạ Hàm Ưng nhìn cô, ánh mắt lãnh đạm không chút thần sắc.
- Vậy cũng được..
Khả Như thở dài, sau đó cũng đành miễn cưỡng đồng ý.
Nếu có thể giúp Dương Thần bình phục thì còn gì tốt hơn?
Vả lại để cậu ấy như vậy cũng không phải là cách.
Cứ để Tạ Hàm Ưng này nói chuyện với cậu ấy thử.
Biết đâu, mọi chuyện sẽ ổn hơn thì sao?
............
Ring!
- Tới ngay!
Từ nãy đến giờ Khả Như chỉ biết ngồi đợi Tạ Hàm Ưng ra để hỏi chuyện.
Nhưng nãy giờ cũng đã trôi qua khá lâu nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì khiến cô có chút bồn chồn.
Đang bận suy nghĩ thì bỗng nghe thấy tiếng chuông cửa.
Nhớ ra lúc nãy Dương Thừa Nam nói sẽ đến nên cô liền nhanh chóng chạy ra mở cửa.
- Anh tiểu Nam!
- Những thứ em cần!
Dương Thừa Nam một thân áo vest nhẹ mỉm cười nhìn cô.
- Anh vào đi...
Khả Như nhẹ giọng nói với anh, sau đó phụ anh đem đồ vào nhà.
- Cậu ta sao rồi?
Dương Thừa Nam nhìn cô khẽ hỏi.
Lúc nãy nghe giọng em ấy trông rất phiền não.
- Cậu ấy không có tiến triển gì là tốt...anh Tạ đang ở trong đấy để nói chuyện cùng cậu ấy...
- Tạ Hàm Ưng?
- Ừm, anh ta cũng không tốt hơn là mấy...anh có muốn uống đồ gì không?
Cô thở dài, sau đó nhìn anh hỏi.
- Không cần đâu, nhìn em kìa, sắc mặt nhăn nhúm như vậy, để dì và chú nhìn thấy nhất định sẽ lo lắng.
Dương Thừa Nam đập đập chỗ bên cạnh mình ý bảo cô ngồi xuống.
- Haiz, với tình trạng của A Thần hiện giờ anh nói xem, em nên làm gì đây?
Khả Như mệt mỏi dựa lưng vào ghế.
Cô còn có thể làm được gì đây?
- Theo anh thấy mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Chuyện đến đột ngột như vậy, không phải ai cũng đủ mạnh mẽ để chấp nhận!
- Em biết là vậy, nhưng anh không thấy đâu, tình trạng của cậu ấy tệ lắm....càng nhìn em càng cảm thấy sầu.
A Thần rõ ràng là rất tốt nhưng cuộc đời cậu ấy lại quá mức trớ trêu....
Khả Như dựa đầu vào vai anh lẩm bẩm.
- Em chỉ sợ, cậu ấy trụ không được mà thôi..cái con người đó nhìn thì trông mạnh mẽ lạc quan nhưng thật chất cậu ấy lại là người đa cảm...
Cạch!
Đang thất thần thì bỗng cửa phòng của Dương Thần mở ra thu hút sự chú ý của cả hai.
- Cậu Dương.
Tạ Hàm Ưng không chút biểu cảm nhìn người trước mặt, y khẽ mở miệng chào hỏi qua loa rồi nhìn về phía Khả Như nói.
- Chút nữa cô hãy vào gặp cậu ấy.
Hiện tại, nên để cho cậu chủ một mình.
Nói xong liền tiến ra cửa muốn rời đi.
- Cảm ơn anh!
Khả Như bất chợt hướng người kia nói.
Cô không biết y có giúp A Thần đã hơn không nhưng dẫu vậy lời cảm ơn này vẫn là cần thiết.
- Không cần....nếu cậu ta còn sống sẽ không để yên cho tôi nếu cậu chủ nhỏ gặp chuyện...
Cạch!
Khả Như ngơ ngác nhìn bóng lưng kia khuất sau cánh cửa.
Hình như trước lúc rời đi, y đã cười thì phải? Nhưng nụ cười đó lại không có chút vui vẻ gì cho kham.
Dương Thừa Nam cũng nhìn theo tầm mắt cô.
Trong đôi con ngươi đen như có như không ẩn hiện chút thần sắc lạ thường.
...........
- A Thần, cậu ngủ chưa?
Khả Như mở của phòng khẽ rón rén bâng một cái mâm bước vào.
Còn về Dương Thừa Nam thì phải trở về nhà vì công ty còn rất nhiều thứ phải lo.
- Nếu cậu chưa ngủ thì ngồi dậy ăn chút đồ đi, tớ vừa mới hâm nóng xong đó!
Khả Như đặt mâm đồ ăn lên bàn.
Sau đó đứng cạnh giường nhìn cậu.
Thấy Dương Thần vẫn không có động tĩnh, cô có chút bối rối không biết làm gì.
Tới lúc định đưa tay khều cậu thì Dương Thần đã chậm rãi xoay người nhìn cô.
- Khả Như...
Cậu mấp máy môi, giọng nói cỏn khàn đặc hơn cả Tạ Hàm Ưng ban nãy.
- Cảm ơn cậu....vì đã không bỏ rơi tớ...
Khả Như...cảm ơn cậu..
Nhìn Dương Thần nở nụ cười nhẹ, Khả Như lúc này lại thấy đó như ánh sao rực rỡ giữa đêm đen.
Mấy ngày nay, thần sắc của A Thần vô cùng tệ, nhìn vào mắt cậu chỉ toàn thấy sự trỗng rỗng bất lực.
Nhưng giờ đây cô có thể dễ dàng nhận ra trong đôi mắt ấy đã có lại chút thần sắc, dẫu cho......ánh sáng rực rỡ vốn dĩ tồn tại đã dần bị che lấp bởi mây đen u tối..
- Cậu đó...ngốc thật, tớ làm sao...làm sao có thể bỏ cậu được? Chúng ta....chúng ta không phải là bạn tốt với nhau hay sao cái tên ngốc này!
Cảm xúc của Khả Như vỡ òa mà ôm chằm lấy cậu.
Tốt rồi, như vậy là tốt rồi!.