Một cơn gió mạnh thổi qua bất chợt làm bà ta không đứng vững.
Keng!
Tiếng va chạm khẽ vang lên.
Bà ta cúi đầu nhìn chiếc vòng bị rơi dưới đất.
Khó khăn cúi người, bà ta nhặt lên chiếc vòng xanh bằng cẩm thạch khắc chữ "Hạ" đã có vết tích bị nứt ra.
Thoáng trầm ngâm, ánh mắt bà ta mông lung mờ mịt cả bản thân cũng không biết mình muốn gì.
Hoàng Kỷ Hạ...tôi quả nhiên cũng không thể ra tay với bà...
Cơn gió lại lần nữa thổi đến, nhưng lần này không còn bóng dáng của người phụ nữ lớn tuổi.
Bởi lẽ...bà ta đã gieo mình xuống dòng sông sâu thẳm...
..........
Mấy ngày sau...
- Vậy là bà ta chết rồi sao?
Phạm Thụy Nghi nâng ly rượu trên tay mình nhấp một ngụm.
- Chính tai anh nghe thấy, còn có thể là giả?
Dương Thừa Nam ảm đạm hỏi.
- Chuyện này chắc không liên quan đến cậu.
Hắn nhàn nhạt nói.
- Ừ, ngày hôm đó đúng như suy đoán Lâm Gia Thi đã tìm đến bà của tôi.
Nhưng cuối cùng bà nội lại thả bà ta rời đi.
- Cậu không sợ bà mình gặp nguy hiểm à?
Dám thả kẻ thù đi, đây là một chuyện vô cùng ngu ngốc.
- Bà của tôi đã quyết, tôi cũng không định sẽ xen vào.
Chưa kể đến...
Định nói tiếp thì anh bỗng khựng lại.
Tâm trí như loáng thoáng nhớ lại gì đó.
- Không cần nói cho tôi biết.
Đó là ân oán của nhà cậu, tôi cũng không có ý định xen vào.
Hắn lãnh đạm, đặt ly rượu xuống bàn.
- Tâm trạng của anh dạo này không tệ.
Dương Thừa Nam khẽ cười.
Có vẻ như, chuyện tình cảm của tên này phát triển rất tốt.
- Chắc là vậy.
Được rồi, tôi còn việc cần làm.
Hy vọng trong tương lai chúng ta vẫn sẽ tiếp tục hợp tác.
Hắn nhìn đồng hồ sau đó đứng lên nói.
- Đương nhiên, tôi rất thích làm việc với những người như anh.
Phong cách làm việc của chúng ta cũng rất hợp, điều này rất tốt cho việc làm ăn.
Hai người nhìn nhau, trong ánh mắt là sự sắc bén của hai mãnh thú.
Quả thật rừng già thì không thể có hai chúa tể.
Nhưng dẫu vậy cũng không phải là không thể có hai mãnh tướng!
Sau vụ việc này, quan hệ của cả hai cũng xem như có chút tốt.
Dù sao, làm việc với những người cơ trí và quyết đoán cũng rất dễ tạo ra sự hứng thú cho chính mình.
..........
- Bà nội!
Khả Như nhìn Hoàng Kỷ Hạ đang đứng ngoài ban công khẽ gọi.
- Có chuyện gì sao?
Bà ấy quay đầu nhìn cô, giọng nói có chút kỳ lạ.
- Bà....xem tin tức rồi phải không?
Cô cũng nhận ra sự kỳ lạ của bà mình nên có chút ấp úng lên tiếng hỏi.
- Ừ, xem rồi...
Bà thở dài, sau đó bảo cô lại bên cạnh mình đứng.
- Cháu có gì muốn hỏi sao?
- Dạ...cháu không biết rõ chuyện trong quá khứ của bà và người kia ra sao...nhưng tất cả đều đã xảy ra rồi, mong rằng bà sẽ không khổ sở...
Ý của cô là mong bà ta sẽ không vì cái chết của Lâm Gia Thi mà phiền lòng.
- Không có gì đâu...mọi chuyện vốn đã định sẵn rồi.
Chưa kể đến, đây là do bà ta quyết định...
Hoàng Kỷ Hạ nhìn thành phố sa hoa trước mắt.
Giọng nói không thể hiện là vui hay buồn.
Bà ta rơi xuống sông là cố ý hay do ai đó gây ra cũng chưa được xác minh.
Nhưng bà cảm thấy...có lẽ là Lâm Gia Thi tự mình quyết định..
- Cháu có muốn đi với ta một chút không?
Hoàng Kỷ Hạ thở ra một hơi ngột ngạt, sau đó nhìn cô hỏi.
- Dạ?
............
- Bà nội...
Khả Như có chút đau lòng nhìn bà nội của mình đứng im lặng ký tên vào tờ giấy trước mặt.
Bà nội...quả nhiên là vẫn coi Lâm Gia Thi là chị em của mình...
"Coi như tôi trả lại bà ơn cứu mạng lúc đó.."
Năm đó Lâm Gia Thi vì bà đỡ một nhát dao.
Bây giờ, bà giúp bà ta nhận xác, đưa bà ta đến nơi mình muốn...
- Chuyện hỏa táng, khi nào có thể thực hiện?
Bà nhìn cô khẽ hỏi.
- Họ nói ngày mai ạ!
- Ừ, chúng ta đi thôi...
............
Ngày hôm sau...
- An nghỉ nhé, Gia Thi....
Hoàng Kỷ Hạ rải bay tro cốt của Lâm Gia Thi xuống biển.
Bà còn nhớ, đã từ lâu rồi, Lâm Gia Thi nói với bà, bà ta rất thích biển, nếu sau này không còn nữa, bà ta muốn tro của mình được hòa vào chung với nước biển thơ mộng.
Khả Như đứng từ xa không muốn làm phiền bà.
Cô biết, bà vẫn còn nhiều lời muốn nói với người kia...
.............
- Dạo này tâm trạng của bà nội ổn không em?
Dương Thừa Nam nhìn Khả Như hỏi.
Anh biêt hai ngày nay người bên cạnh bà nhiều nhất là Khả Như.
Do đó, anh cũng thấy an tâm được phần nào.
- Bà vẫn ổn chỉ là....bà quá bình thản khiến em có chút đau lòng.
Cô thở dài, giọng nói có chút ủ rũ.
Có thể nhìn nhận mọi thứ bằng một tâm trạng bình lặng như vậy, trong quá khứ, bà nội đã phải trải qua những gì?
- Bà nội là như vậy, luôn giấu đi cảm xúc của chính mình.
Em còn nhớ, con nhóc đi chung với nội không?.