“ Thật ra, tôi đã từng hối hận. Không hối hận vì đã yêu anh, chỉ hối hận khi cố chấp giữ một người mãi mãi sẽ không thuộc về mình bên cạnh.”
________________________________-
Sau khi tan học, cô trở về căn nhà trọ cô và anh đang sống. Cô nhìn trong nhà không một bóng người, cô mím môi, cô biết giờ anh ấy đang ở đâu, ngay cả làm gì cô đều biết, chỉ là cô không muốn nhắc tới, cũng chưa bao giờ hỏi anh. Cô chỉ biết, hôm nay là ngày /, ngày này của năm trước chuyến bay sang Mỹ của Lương Tịnh cất cánh.
Đã nhiều lần Tần Lạc hỏi cô “ Em có hối hận không?”
Cô chỉ trả lời:” Chưa từng hối hận khi yêu anh ấy..” chỉ là cô hối hận rồi, hối hận vì đã ràng buộc anh ấy bên cạnh cô.
Cô nhìn đồng hồ, đã giờ, chắc anh ấy sẽ không trở lại. Cô vội vàng vào nhà tắm, tắm rửa thật sạch sẽ, xóa đi những muộn phiền ngày hôm nay, ngủ một giấc, ngày mai khi tỉnh dậy, mọi chuyện sẽ tốt thôi.
Gần giờ đêm.
Reng...Reng...
Cô mệt mỏi, nhấc máy “ Alo..”
Người ở đầu dây bên kia vội vàng trả lời, “ Alo, A Nguyệt, anh là Tần Lạc đây, A Hằng cậu ấy uống say rồi, em ra mở cửa đi, anh đưa cậu ấy đến nhà bọn em rồi. “
Vừa nghe tới hai chữ Trịnh Hằng, cô vội vàng phóng xuống giường, mặc vội thêm áo khoác, liền chạy ra mở cửa.
Đưa người về nhà, Tần Lạc liền rời đi. Để lại Trịnh Hằng người đầy mùi rượu nằm trên giường.
Cô nhìn anh, bước lại gần, “ A Hằng...”
“ Tiểu Tịnh...”
“ Tiểu Tịnh..”
“.. đừng rời bỏ anh.”
Cô hoảng hốt, liền bị anh kéo ngã xuống giường.
Anh như con sói hoang dã, cắn nuốt trên người cô, để lại những dấu vết hoan ái, cô cắn chặt răng, mặc cho anh ở trên người cô rong ruổi.
Cô cố nén nước mắt, hỏi anh “ A Hằng, em là ai? “
Anh ngước mặt nhìn cô, trong mắt tràn ngập sương mù.” Tiểu Tịnh..”
Đùng, nước mắt cứ thế cứ tuôn rơi. Tiểu Tịnh, Tiểu Tịnh, anh còn không nhận rõ người đang nằm dưới thân anh, thừa nhận anh là ai. Hóa ra những ôn nhu này, những ham muốn giữ lấy này anh chỉ dành cho Lương Tịnh, mà cô thì hoàn toàn không.
Cô cố giữ mình yên lặng như vậy cho đến khi ngất đi.
Sáng hôm sau, cô xin nghỉ phép ở trường, tắm rửa cho chính mình, mặc áo kín cổ, không để lộ một dấu vết nào ra ngoài, sau đó chà lau thân thể cho anh rồi xuống bếp nấu canh giải rượu.
“ Tiểu Nguyệt, tối qua anh có làm gì có lỗi với em không?” – Anh xoa trán, hỏi cô.
“ Không hề. Anh ngoan lắm. Uống say xong thì nằm yên trên giường. Em có kêu anh cũng không dậy. “ Cô nở nụ cười láu lỉnh nhìn anh.
Anh thở dài “ Không là tốt rồi. “
_____________________________________
Hai tháng sau.
Cô mừng rỡ cầm trên tay mấy tờ giấy siêu âm, tiếng nói của bác sĩ cứ văng vẳng bên tai cô, “ Vu tiểu thư, chúc mừng cô, cô có thai gần hai tháng rồi. “
Gần hai tháng? Đấy không phải là lần trước do anh say rượu nên loạn tính sao? Cô cười khẽ.
Có nên nói cho anh không? Dù gì hai người cũng đã đăng kí kết hôn, việc có đứa bé là chuyện sớm muộn, cô hy vọng anh sẽ vui vẻ mà đón nhận đứa con đầu lòng của hai người.
Vừa từ bệnh viện về, cô liền thấy anh đang bận rộn ở thư phòng, cô vội vàng chạy tới, ôm cổ anh, vẻ mặt thần bí, “ A Hằng, em có một bí mật vô cùng trọng đại muốn nói với anh. “
“ Chuyện gì cũng cứ từ từ, công ty đang gặp một số rắc rối, em để anh làm việc. “ Trịnh Hằng không kiên nhẫn nói, hiện tại công ty anh đang gặp nguy cơ về vốn đầu tư, vì là công ty mới lập, lại chỉ có quy mô nhỏ, nhưng nếu hoàn thành hạng mục này, có lẽ công ty anh sẽ một bước lên mây.
Vu Nguyệt hơi thất vọng, buông tay ra, đến trước mặt anh cố nở nụ cười“ Chuyện này có liên quan đến hai chúng ta đấy, anh thật sự không muốn nghe sao?”
“ Hiện tại anh không có tâm trạng nghe em nói, nếu em hiểu anh bằng một phần của Lương Tịnh thì anh yên tâm rồi. “ Trịnh Hằng không vui lên tiếng.
Không thấy người kia trả lời, anh ngước mặt lên, chỉ thấy khuôn mặt như không thể tin của Vu Nguyệt, anh có chút hối hận vì nhắc tới Lương Tịnh, anh định nói xin lỗi nhưng chưa kịp mở lời thì Vu Nguyệt đã chạy ra khỏi phòng. Anh không đuổi theo, chỉ khẽ thở dài, cô ấy chỉ đi loanh quanh đây thôi.
_________________________