Từ không khí trong lành biến thành một áp lực đè từ người trẻ tuổi nặng lên tất cả những ngừơi có trong phòng học này. Hàn Thiên bước đến cạnh bàn, đôi tay săn chắc đè lên bàn, thân hìn hơi chồm tới nhìn rõ con mồi.
"Không có gì để giải thích?" Giọng nố lạnh lùng mang tính chất đe dọa nguời đối diện.
Vì bị Hàn Thiên đánh một cú bất ngờ, nên không thể khống chế lời nói nên nhất thời chưa có câu trả lời, mắt mở to mà nhìn Hàn Thiên. Định thần lại một chút để thóat khỏi áp lực của anh. "Hàn tổng, anh thật khéo đùa, tội đó rất nặng."
Đôi môi đầy tà mị của Hàn Thiên khẽ nhếch lên đường cong tuyệt đẹp. Âm thầm xem con cáo già trước mặt định làm trò gì. Hàn Thiên im lặng, khẽ nhìn giám đốc tài chính bên cạnh một cái. Vị giám đốc đó đành im lặng như con thú nghe lời đứng lên nhường chỗ ngồi cho anh. Hàn Thiên đặt nhẹ bản thân ngồi xuống ghế, vắt chéo chân, thân hình ngã ra sau dựa vào ghế. Khuỷnh tay chống lên cạnh ghế, hai ngón tay cứng cáp áp vào má anh, đôi mắt chim ưng lạnh lùng đẹp đẽ nhìn chằm chằm thứ trước mắt.
"Trương đổng nghĩ tôi nói đùa sao?" Con ngươi màu đen như viên ngọc đen lấp lánh trong ánh nhìn, nhưng đầy sự nguy hiểm. "Ông nói hay tôi. Ông có một cơ hội."
"Hàn tổng, tôi không có, cậu vu oan tôi. Tôi sẽ đi kiện cậu tội vu khống?" Trương đổng nói cứ như muốn hét to lên, sỗ sàng vào mặt anh. Ngón tay chỉ chỉ anh.
"Cứng miệng thật." Hàn Thiên nhìn về phía đám thuộc hạ. Một cái phẫy phẫy tay đủ khiến để mọi người có thể kinh hãi. Hàn Thiên đi tới ngồi lên chiếc ghế vị trí của mình.
Một tên thuộc hạ đi tới đưa điện thọai cho Trương đổng, nghe xong mặt không còn giọt máu nhìn Hàn Thiên đang nhếch môi. Trương đổng nóng tính mà đập bể điện thọai xuống sàn.
"Cậu dám uy hiếp tôi?" Trương đổng chỉ ngón tay sỉ nhục về phía anh.
Trương đổng vừa nói vừa xông tới, nắm lấy cổ áo anh, bàn tay hung hãn đấm anh. Gịot máu tươi nhẹ nhàng chảy ra nơi khóe môi, chiếc lưỡi liếm máu. Thì tên cổ đông đã bị vệ sĩ anh lôi ra ngòai.
"Hàn Thiên, tôi dù sao thì cũng là cổ đông của công ty, cậu ở biệt thự, cậu cho chúng tôi một chút lợi lộc thì chết sao?" Bị lôi ra ngoài còn mạnh miệng.
"Tất cả có liên quan thì tối nay đều không tránh khỏi." Hàn Thiên đứng dậy bước ra ngoài. Trợ lý Tần không ngờ chủ tịch nếu phá sản đóng phim sẽ rất hay. Ngón tay lau ở khóe môi.
"Lấy đoạn ghi hình đó ra đây." Hàn Thiên ra lệnh cho trợ lý. Mở cửa bước nhanh vào thì nhìn thấy Ái Tinh đang ngồi bên bàn.
Cặp mắt sáng rực nhìn thấy anh, liền nhào tới ôm anh. "Thiên...!!!"
----Hết chương ----