Sau đám cưới, trong Viện nghiên cứu ai ai cũng biết đến Phó Dục Ninh, khiến cô thật muốn dọn đồ đạc lập tức trở về Tây Ninh. Nhưng Dương Dương quấn lấy cô năn nỉ bảo cô ở thêm vài ngày, đợi Chu Bân hoàn thành giai đoạn thí nghiệm hiện tại, khi đó vợ chồng họ sẽ cùng về chung. Phó Dục Ninh mặc kệ, kết quả hôm đó liền nhận được điện thoại ba mẹ gọi đến từ Tây Ninh, , nói muốn cô đi chung với vợ chồng Dương Dương.
Phó Dục Ninh uể oải cúp điện thoại, Dương Dương ở bên cạnh an ủi cô :” Không phải trò chơi thôi sao, đừng coi là thật.”
“ Mình không để ý chuyện đấy.” Phó Dục Ninh nhỏ giọng nói.
“ Vậy cậu để ý chuyện nào ?”- Dương Dương cười xấu xa trêu ghẹo cô – “ Mau nói với mình đi.”
Phó Dục Ninh hừ, không để ý đến cô nàng nữa.
Anh cố ý đấy …
Nhớ đến bốn chữ này của Cố Trường An khiến Phó Dục Ninh liền cảm giác khuôn mặt mình nóng bừng. Anh nói lời này là có ý gì nhỉ, là trong lúc rảnh rồi trêu đùa cô chơi hay là ý khác ? Phó Dục Ninh không dám nghĩ nhiều, cũng không dám nói với Dương Dương, chỉ sợ là tự mình đa tình.
Sự thật cũng chứng minh im lặng là một lựa chọn sáng suốt. Sau hôn lễ cô cũng chưa từng gặp lại Cố Trường An, nghe Chu Bân nói Cố sư huynh lại đi nghiên cứu với viện sĩ Tống rồi. Tin tức kia khiến Phó Dục Ninh cảm thấy hơi nhẹ nhõm, nhưng đa phần là cô nghĩ không biết liệu trước khi mình đi có thể gặp anh hay không. Nếu quả thật không gặp được, vậy trong đám cưới là lần gặp mặt cuối cùng rồi. Ý thức được điều này, Phó Dục Ninh lại thấy lòng có chút buồn bã, điều này khiến cô hoảng hốt.
Nếu vậy thì quả thật đó là lần gặp cuối rồi. Cô hẳn là may mắn lắm vì cô chẳng hỏi gì và anh cũng chẳng nói gì cả. Nếu không, lúc này có thể cô sẽ không nguôi ngoai nỗi buồn được.
Sau khi nghĩ thông suốt, Phó Dục Ninh càng muốn trở về Tây Ninh, nhớ nhà đến mức ban đêm suýt khóc. Nhưng ba mẹ lo lắng an toàn của cô, lúc đến nhờ người đưa cô nửa chặng đường, lúc trở về biết có vợ chồng Dương Dương đi chung lại càng kiên trì nhờ hai vợ chồng họ trông trừng cô. Không có cách nào khác Phó Dục Ninh đành phải chờ.
Lúc ấy gần đến cuối tháng Tám, đương lúc nóng nhất ở Thành phố B. Phó Dục Ninh từ nhỏ đã lớn lên ở Tây Ninh, chưa bao giờ trải qua mùa hè nóng nực như vậy, mỗi ngày đều như lá trên cây bị phơi khô, ủ rũ chẳng có chút sức sống nào. Ngay cả ăn cơm cũng chẳng màng, ngày nào Dương Dương đều phải réo gọi.
Ngày hôm nay nóng đến ba mươi độ, hai người ở trong phòng rề rà cả buổi. Phó Dục Ninh chẳng biết làm sao đành phải thay bộ váy theo Dương Dương đến nhà ăn dùng cơm. Hai người vừa xuống tầng một liền thấy một trước xe con đỗ trước tòa nhà, khi cửa xe mở ra có hai người bước xuống. Một là Chu Bân chồng của Dương Dương, một là Cố Trường An mất tích mấy ngày nay không thấy mặt đâu. Phó Dục Ninh thoáng sửng sốt khi nhìn thấy anh, cô liền bị Dương Dương kéo đến.
“ Cố sư huynh, anh trở về rồi ạ.” – Dương Dương cất tiếng chào Cố Trường An.
Cố Trường An cười “ Ừ “, ánh mắt thóang lướt qua Phó Dục Ninh ở bên cạnh. Có lẽ mới vừa từ nơi râm mát chạy ra nắng, mắt cô không mở to được hơi nheo lại, gương mặt cũng bị phơi đến đỏ ửng. Trông cách ăn mặc trang điểm lại mát mẻ, bộ váy lụa màu trắng, hai bím tóc buộc lên thành đuôi ngựa cao cao, lắc lư sau ót, trông rất thoải mái.
Phó Dục Ninh vốn cũng định đi theo bắt chuyện chào hỏi nhưng bị anh nhìn như thế lại không thốt nên lời, đành đứng bên cạnh Dương Dương, khẽ cúi đầu.
Hai người này đến đưa dưa hấu, Chu Bân mang theo một quả dưa đi đến phòng Dương Dương trước. Phó Dục Ninh đành phải dẫn Cố Trường An đến phòng của cô. Mở cửa phòng, Cố Trường An đặt dưa hấu lên bàn. Anh nhfin cô ngoan ngoãn đứng một bên, nói :” Dưa hấu này đã ướp lạnh, ăn ngay để giải nóng. Nhưng nếu dạ dày em không tốt thì để chốc nữa ăn trưa xong trở về rồi ăn.”
Phó Dục Ninh đáp lại, lát sau mới ngẩng đầu hỏi anh :” Cố sư huynh anh có khát không, em rót cốc nước cho anh nhé.”
Cố Trường An không khát, nhưng nghĩ đến Chu Bân ở trong phòng với vợ sẽ chậm trễ một chút liền đồng ý. Thấy cô vẫn cúi gằm không dám ngẩng đầu lên, anh đã biết nếu từ chối sẽ khiến cô càng lung túng hơn.
Phó Dục Ninh vội vàng rót cốc nước cho anh, Cố Trường An kéo ghế ngồi xuống, nhận lấy cốc nước hoa quả màu đỏ thẫm, anh nếm thử, mày nhướng sao :” Nước ô mai à ?”
Phó Dục Ninh ngồi trên giường đối diện anh, khẽ ừ rồi hỏi lại :” Khó uống sao anh ?”
“ Không có.” – Cố Trường An lại uống một hớp, lần này uống hơn nửa cốc. Nghiền ngẫm thưởng thức, anh nói – “ Hơi chua.”
Hóa ra anh cũng uống không quen, Phó Dục Ninh nghĩ đến không nhịn được bật cười, gương mặt hiện lên hai lúm đồng tiền dễ thương – “ Mới vừa rồi em uống cũng thấy chua đấy ạ, nhưng mà vì trời nóng quá, Dương Dương bảo uống cái này có thể giải nóng.”
Khi cô nói xong câu này, Cố Trường An bất chợt ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh mắt vô tình giao nhau Phó Dục Ninh cảm thấy tim mình đập rộn ràng. Để che giấu vẻ khác thường của mình, cô vội vàng cầm cốc nước ô mai khác nhấp một miếng.
Cố Trường An cười hỏi cô :” Mùa hè thành phố B rất nóng, so ra, Tây Ninh mát hơn nhiều nhỉ.”
Nói đến nơi quen thuộc, Phó Dục ninh liền tự nhiên hơn. Khóe môi cô khẽ nhoẻn cười :” Nếu như ở Tây Ninh bây giờ em còn mặc được cả áo dài tay đấy, chẳng cần phải mặc chiếc váy này.”
Cô nói xong kéo kéo vạt váy, ánh mắt Cố Trường An thuận theo nhìn chiếc váy cô, từng đóa hao li ti, nhã nhặn lãnh đạm.
“ Chuẩn bị khi nào trở về ?” Anh đột nhiên hỏi như thế.
Phó Dục Ninh sửng sốt, đáp :” Em định về chung với Dương Dương và Chu Bân, chừng một tuần nữa.”
Cô Trường An nhẹ gật đầu :” Anh biết rồi.”
Biết rồi ư ? Anh biết gì cơ chứ ? Phó Dục Ninh khó hiểu.
Sáng sớm hôm sau Phó Dục Ninh còn đang ngủ trên giường đã bị Dương Dương đánh thức, nói là Cố sư huynh đang đợi dưới lầu. Chỉ tích tắc Phó Dục Ninh choàng khỏi cơn mơ, hỏi Dương Dương :” Anh ấy chờ mình làm gì ?”
Cô nàng cười xấu xa đáp :” Chuyện hai người làm sao mình biết.”
Phó Dục Ninh đành vội vã rửa mặt, chạy xuống lầu gặp anh. Cố Trường An vốn ngồi trong xe, thấy cô liền bước xuống.
“ Cố sư huynh, anh tìm em có việc gì ạ ?” – Vẫn chưa hết thở hổn hển, Phó Dục Ninh liền hỏi.
“ Cũng không có việc gì.” - Cố Trường An nhìn cô, nét mặt thản nhiên – “ Không phải em nói còn một tuần nữa trở về Tây Ninh sao, đúng lúc khoảng thời gian này anh rảnh rỗi có thể đưa em đi dạo một chút trong thành phố B.”
Phó Dục Ninh ngại ngùng :” Em … “
“ Chu Bân bận thí nghiệm, nếu không đã bảo cậu ấy lái xe đưa bọn em đi rồi. Nếu em muốn cũng có thể gọi Dương Dương theo.”
Nếu gọi bạn mình theo có vẻ không hay cho lắm, giống như cô không yên tâm với anh vậy. Phó Dục Ninh vội vàng nói :” Không cần, không cần gọi Dương Dương … ". Hơn nữa, điều cô do dự không phải là việc này.
“ Vậy thì lên xe đi, đã đến thành phố B một chuyến rồi mà không ngắm phong cảnh nơi này không thấy đáng tiếc à ?” Anh hỏi cô.
Phó Dục Ninh không biết nên nói gì, im lặng chốc lát, cô lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn về phía Cố Trường An. Ánh mắt của anh trong veo và ôn hòa, đáy mắt gợn nét cười. Nhìn vào mắt anh, lời từ chối gì đều không thốt ra được. Cô cúi đầu, thẹn thùng bước bên xe.
Ngày hôm đó, anh dẫn cô đi chơi cả ngày, sau khi ăn tối ở một nhà hàng tư nhân xong mới trở về. Phó Dục Ninh mệt mỏi vô cùng, tắm rửa xong liền đi ngủ, khiến Dương Dương cố ý đến phòng cô mượn cớ ngủ cùng nhưng thực ra là thăm dò tin tức, kết quả không được nên tức muốn chết. Hôm sau vừa sớm tinh mơ, Cố Trường An lại đúng giờ đúng giấc chờ dưới lầu, Dương Dương đưa mắt nhìn Phó Dục Ninh lên xe, ban đêm lại khoác trăng sao đón cô trở về. Cứ thế lặp đi lặp lại kéo dài suốt bốn ngày. Đến buổi tối ngày thứ tư, Cố Trường An đưa Phó Dục Ninh về trước tám giờ tối, cuối cùng Dương Dương bắt được cơ hội này liền tra khảo cô một phen.bg-ssp-{height:px}
“ Ninh Ninh, đây rốt cuộc là sao ?”
Cho đến bây giờ, Dương Dương cũng không biết rõ vị đại thần Cố sư huynh này cuối cùng nghĩ thế nào. Cô cũng không phải không nghĩ đến việc hỏi Chu Bân chồng mình nhưng anh cô lại kín miệng vô cùng, dù có hỏi thế nào đều chỉ nói một câu : Yên tâm, Cố sư huynh có chừng mực.
Phó Dục Ninh mới là người rối rắm nhất. Bốn ngày nay, anh đưa cô ra ngoài chơi, giống như lời anh nói là chỉ đi chơi thôi, chẳng nói gì khác cả. Nếu anh nói ngược lại đã tốt, cô cũng không cần vừa đi chơi vừa suy đoán. Nhưng người này chẳng nói gì hết, cô nôn nóng chết đi được. Cũng không thể bảo một cô gái hỏi ra miệng, sau đó lại nghe anh trả lời là " Cô bé nghĩ gì thế " đúng không ? Có bị đánh chết cô cũng không làm chuyện ngu ngốc này.
Phó Dục Ninh gối tay lên đầu, không nói lời nào. Dương Dương hỏi không ra nguyên do, ở bên cạnh sốt ruột, đẩy đẩy bạn mình :" Ninh Ninh, hiện tại trong viện đều nói Cố sư huynh có ý với cậu. Cậu thấy sao ?"
" Mình không biết." Phó Dục Ninh thành thật trả lời.
" Vậy nếu là thật thì sao ?" - Dương Dương lại truy vấn - " Nếu anh ấy có ý thật với cậu thì cậu làm sao ?"
" Có thể làm sao chứ ?" - Đợi một lúc lâu, Phó Dục Ninh mới nói - " Mấy ngày nữa mình đã về Tây Ninh rồi, sau đó có đến đây nữa hay không đâu ai biết được."
Dương Dương nghe rõ ý của cô, im lặng hồi lâu, khe khẽ thở dài. Phó Dục Ninh nghe trong lòng lại có chút buồn bã.
Ngày hôm sau trời đổ mưa tí tách, quét sạch cơn nắng nóng gay gắt mấy ngày liên tiếp vừa qua. Vốn là chuyện khiến người ta vui mừng nhưng Phó Dục Ninh nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, trong lòng lại tiếc nuối. Cô nghĩ, có lẽ Cố Trường An sẽ không đến rồi. Ý nghĩ này vừa xuất hiện, dưới lầu liền vang lên hai tiếng còi xe ngắn ngủi. Phó Dục Ninh thầm giật mình, hơi khó tin kéo cửa sổ ra. Dưới lầu, Cố Trường An che chiếc ô đen, vẫy tay với cô.
Phó Dục Ninh kìm nén nỗi hân hoan trong lòng, cực kỳ nhanh chóng xuống lầu. Lúc đến tầng một, nhìn thấy bóng dáng của anh mới từ từ bước chậm lại. Cô đi đến trước mặt anh, ngẩng đầu nhìn trời :" Hôm nay trời mưa làm sao đi dạo đây anh ?"
Cố Trường An giơ ô qua đỉnh đầu cô, che lại hạt mưa bụi li ti :" Vậy hôm nay chúng ta sẽ không đi xa quá."
Phó Dục Ninh quay đầu nhìn anh, cười ngọt ngào đồng ý :" Được ạ."
Cố Trường An đưa cô đến Đại học Khoa kỹ thuật quốc phòng, trường cũ của anh. Đang lúc nghỉ hè, trong sân trường vắng lặng như tờ, thỉnh thoảng có vài người mặc quân trang, đều là giáo viên trong trường. Che chung chiếc ô, giẫm lên mấy chiếc lá rơi, đi trong sân trường mưa lất phất, Phó Dục Ninh cảm thấy trong lòng vô cùng bình an.
" Sư huynh, ban đầu anh nghĩ thế nào mà học trường quân đội thế ?" Cô hỏi anh.
Cố Trường An nhìn phía trước, cười đáp :" Xem như là mơ ước trở thành một nhà khoa học mặc quân trang thôi."
Mơ ước này thật đúng là quá vĩ đại, Phó Dục Ninh vỗ tay khen anh.
" Còn em ?" - Cố Trường An hỏi - " Sau này muốn làm gì ?"
" Em học sư phạm, sau này có thể ra trường làm giáo viên." - Phó Dục Ninh nói xong, cau mày - " Có điều em không muốn làm cô giáo.
" Tại sao ?"
" Em còn muốn đi học tiếp ạ." - Phó Dục Ninh quay người, đi ngược lại từng bước, có thể đối mặt nói chuyện với anh - " Em muốn thi lên thạc sĩ, nhưng lại không biết là có thể thi đậu hay không."
" Tại sao thích học như vậy ?" Tuy là hỏi như thế, nhưng ánh mắt Cố Trường An nhìn cô tràn đầy khen ngợi và khuyến khích.
" Đó là một bí mật." Cô không nói cho anh biết là vì bị trình độ học vấn cao của anh kích thích đâu.
Cố Trường An cũng không hỏi nữa, thấy cô bước lên bậc thềm bên cạnh liền đưa tay dìu cô. Lúc này mưa đã nhỏ, anh xếp ô, từ từ sánh bước cùng cô, suốt quãng đường tán gẫu với nhau nhưng không ai nhắc đến cuộc chia tay sau hai ngày nữa.
Không biết tại sao nghĩ đến việc sắp trở về Tây Ninh, Phó Dục Ninh hơi buồn. Tối hôm qua tiếng thở dài của Dương Dương quả thật len lỏi đến tận đáy lòng cô. Cô ngủ không được, nghe mưa rơi tí tách suốt đêm, khi tỉnh lại rốt cuộc cũng đã nghĩ thông suốt một chuyện. Bất kể Cố Trường An có ý với cô hay không, hình như cô đã thích anh rồi. Khoảnh khắc nghĩ thông suốt kia, trong lòng giống như có vật gì đó rơi xuống.
Phó Dục Ninh cắn môi, hỏi Cố Trường An :" Sư huynh, sao anh vẫn chưa kết hôn ?"
Cô dò hỏi, nhưng anh dường như không hề kinh ngạc về câu hỏi của cô, thậm chí vẻ mặt anh cũng không thay đổi, vẫn vô cùng bình tĩnh :" Không có người thích hợp."
Phó Dục Ninh không tin :" Trải qua nhiều năm như vậy, anh vẫn chưa gặp được người mình thích ư ?"
Hỏi xong cô liền hối hận. Người mình thích không nhất định là thích hợp, cho dù là người thích hợp cũng không nhất định có thể kết hôn. Quả nhiên Cố Trường An chỉ cười, không trả lời câu hỏi này của cô.
Phó Dục Ninh hơi khó chịu, định nói thêm gì nữa thì Cố Trường An bỗng nói :" Bậc thềm này càng ngày càng cao rồi, càng đi lên nữa thì anh sẽ không với tới để dìu em được, đi xuống thôi."
Phó Dục Ninh đột nhiên giận dỗi, hất tay anh ra, nói :" Em không muốn đi xuống."
Cố Trường An thảng thốt, nhìn bàn tay trống rỗng một lúc lâu mới bình tĩnh.
" Không được." - Anh kiên trì - " Lỡ như sơ suất ngã xuống bị thương thì sao ?"
" Vậy thì anh đỡ lấy em."
" Đó là hai chuyện khác nhau." - Vẻ mặt Cố Trường An cũng trở nên nghiêm túc - " Nhanh lên nào, nhảy xuống đi."
Phó Dục Ninh hiếm khi thấy anh nổi giận, chỉ có vào lúc này cô mới nhớ ra anh vẫn là Cố sư huynh ở tít trên cao kia. Sau này có thể cô cũng không còn gặp lại người như anh nữa. Nghĩ đến liền khó chịu, chóp mũi cay cay, hốc mắt nóng lên, cô bèn ngồi xổm xuống, hai tay bó gối, đầu cũng cúi gằm vùi vào trong.
Không biết qua bao lâu thì nghe được đỉnh đầu vang lên một tiếng thở dài thật khẽ. Phó Dục Ninh nghĩ có thể anh thấy cô phiền, cảm thấy cô vô cớ gây sự rồi. Trong lòng cô hối hận sâu sắc, cô vẫn chưa có tư cách giận dỗi trước mặt anh. Lúc cô đang suy nghĩ tìm cách gỡ gạc xoa dịu không khí như thế nào thì bất chợt cảm giác có người ôm lấy cô. Phó Dục Ninh hoảng hốt ngẩng đầu, cô thấy gương mặt anh gần trong gang tấc.
" Ninh Ninh." - Lần đầu tiên anh gọi tên cô - " Anh lớn hơn em chín tuổi, không biết em có để ý hay không ?"
Phó Dục Ninh ngơ ngác, chẳng thốt nổi một câu.
Cố Trường An nhìn cô, nhưng lại cười. Anh hôn lên má cô, nói :" Được rồi, anh biết rồi."