Rồi mọi người cũng trở về trong đau thương, lúc này nó mới được đến cạnh người nó yêu thương.
Không khóc, không cười, không nói chuyện, chỉ lặng lẽ đứng nhìn.
Cứ thế, không khí yên lặng bao trùm, nó chỉ muốn ở mãi bên cạnh cậu mà không muốn về nhà. Nó có rất nhiều điều muốn nói với cậu mà không còn cơ hội để nói, giá như thời gian có thể quay trở lại, giá như hai người được quen biết sớm hơn…
Trời bắt đầu tối dần, không gian vắng lặng bao trùm khiến nỗi buồn càng nặng nề hơn nữa.
Nó vẫn đứng đó không có ý định trở về, mà bản thân cũng chẳng quan tâm đến khái niệm thời gian trong khi tất cả tâm trí đều chỉ nhìn thấy cậu.
-Trời sắp tối rồi, mình về thôi.
Tuấn nhắc nhở, nó chỉ lắc đầu rồi buông một câu nhẹ nhàng.
-Tôi ở lại với cậu ấy một xíu nữa, hai người về trước đi.
Hắn nhìn nó, đôi mắt sâu thẳm,gương mặt phảng phất nỗi đau tưởng chừng như có thể quật ngã một con người kiên cường nhất. Không muốn nó tiếp tục tự hành hạ mình nữa, hắn bước tới nắm tay dẫn đi.
-Về thôi, Linh như vậy làm sao cậu ấy an lòng được.
-Không…cậu ấy ở đây một mình không có ai sẽ cô đơn lắm…
Thô bạo gạt tay hắn ra với sự cương quyết nhất có thể, nó không có ý định rời đi khỏi nơi này cũng không muốn nghe bất cứ lời khuyên nào từ người khác.
Hắn cảm thấy bực bội trước sự ngang bướng của nó, con nhỏ này nhìn bình thường chẳng quan tâm đến chuyện gì như thế nhưng lại sống vô cùng tình cảm.
-Linh bình tĩnh lại một xíu được không? Linh nghĩ mình cứ đứng đây hoài cậu ấy sẽ sống lại sao? Linh có biết là nơi đây bây giờ chỉ còn là một cái xác, rồi nó cũng sẽ trở về với bụi đất. Còn linh hồn cậu ấy đã đi về một nơi rất ra rồi, vậy Linh cứ đứng ở đây có tác dụng gì cơ chứ?
Hắn nói luôn một hơi không ngưng nghỉ để giúp khai sáng cho cô gái nhỏ tội nghiệp này. Dẫu biết sẽ rất đau, rất khó chấp nhận nhưng sự thật vẫn là sự thật, nó phải mạnh mẽ đối diện với nỗi đau này mới có thể có đủ nghị lực bước về phía trước.
Có thể ông trời đã lấy đi hạnh phúc nhỏ nhoi của nó nhưng biết đâu được, ở một nơi nào đó có một niềm hạnh phúc lớn lao hơn đang chờ đợi thì sao.
-Các người ác lắm…tại sao lại gây ra tai nạn…tại sao lại cướp mất cậu ấy chứ…
Nó gần như điên dại, miệng cứ lẩm nhẩm có mấy chữ mà phải lắng tai lắm mới nghe được. Đầu óc nó rối bời không còn nghĩ được bất cứ thứ gì khác ngoại trừ cái chết của Đăng, cậu còn quá trẻ để nói lời tạm biệt cuộc sống này.
Cả Tuấn và hắn đều cảm thấy xót xa, có lẽ cả đời này sẽ không bao giờ cho nó biết nguyên nhân cái chết của Đăng bởi họ không muốn nó phải sống trong day dứt.
Vì muốn bảo vệ nó mà Đăng đồng ý tham gia cuộc đua này, vì muốn chiến thắng mà thằng em trai chơi xấu khiến cậu trượt ngã trên đường. Bây giờ cậu ấy cũng đã đi, nó cần được sống thanh thản và vui vẻ, còn lời nói trước khi chết của cậu, Tuấn nhất định sẽ thay cậu thực hiện. Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì Tuấn cũng sẽ cố gắng bảo vệ người con gái này cho đến khi nó tìm được chỗ dựa thật sự.
-Chuyện đã qua hãy để cho nó qua, mình về nhé.
Tuấn đỡ nó đi về, bây giờ một chút sức lực phản kháng nó cũng chẳng còn.
Cậu ấy đến và đi thật nhanh như một cơn gió, nó còn chưa kịp nếm trải đủ cảm giác được yêu thương thì cậu đã ra đi.
Cho đến cuối cùng, nó cũng chỉ còn lại một mình, cô độc.
Người ta thường nói thời gian sẽ chữa lành tất cả cho dù vết thương ấy có sâu đến mức nào, nó cũng hi vọng như thế.
năm… năm… năm…nếu không thể quên được thì sẽ chờ đến năm hay năm cũng được, có một người để thương nhớ cũng tốt mà đúng không?
…
Mấy ngày trôi qua, nó giam mình trong phòng, không muốn gặp gỡ bất kỳ ai.
Tuấn và hắn cũng thường xuyên đến, khuyên nhủ có, la mắng cũng có để nó có thể tự vực dậy, nhưng mỗi lần nói chuyện nó chỉ gật hay lắc đầu, môi chẳng buồn mấp máy lấy một lần làm người khác thật sự không biết là có chữ nào lọt được vô đầu nó không nữa.
-Ngày mai Khang chở Linh đi học lại nhé.
Nó cũng chỉ gật đầu không nói làm hắn bực bội hét lên.
-Linh làm ơn trở lại như xưa được không? Cứ như thế này Linh nghĩ mình có thể sống được mấy ngày hả?
-Cậu ấy không còn thì tôi cũng chẳng muốn sống nữa.
Câu nói nhẹ nhàng đến mức khiến ai nghe cũng muốn rơi nước mắt, nỗi đau mất mát người mình yêu thương thật sự rất kinh khủng. Có người cả đời vẫn không thoát ra được, có người đau đến mức sống trong hoảng loạn.
Nhưng hắn không thể để nó tiếp tục đau buồn như thế này nữa, nó cần được vui vẻ, được có cuộc sống bình thường như những người khác.
-Linh nè, chắc chắn nhìn Linh như vậy cậu ấy sẽ rất buồn, vì thế nên Linh phải sống thật vui vẻ, phải thực hiện ước mơ của Linh và cả của cậu ấy nữa, có được không?
Cũng giống như những lần trược, nó chỉ gật đầu không nói.
Đăng lúc nào cũng muốn nó được sống vui vẻ, cậu còn nói hai đứa sẽ cùng nhau cố gắng học để có một tương lai tốt đẹp nhưng cậu đã không thể thực hiện. Chỉ còn một mình, nó biết mình không thể để cậu mãi lo lắng được, bằng cách nào đó, nó cũng phải sống một cuộc sống đúng nghĩa như cậu mong muốn, nó phải thay cậu sống, thay cậu làm những việc còn dang dở. Nhưng phải bắt đầu từ đâu bây giờ, ngay cả bản thân cũng chẳng thể định hình được.
-Hai đứa mình sẽ cùng nhau cố gắng học hành, nếu Đăng nhìn thấy nỗ lực của Linh chắc hẳn sẽ rất vui lòng. Cố lên Linh nhé.
Nghe hắn nói, nó khẽ gật đầu.
Có những nỗi đau làm người ta gục ngã mãi mãi không thể gượng dậy được.
Cũng có những nỗi đau khiến con người ta thêm cố gắng, vì họ không phải chỉ phấn đấu cho bản thân mình thôi mà còn cho những ước mơ dang dở của ai đó nữa…
..
-Kiến, trên đời này Voi chưa thấy ai lỳ như Kiến vậy đó, đã nói đừng ra chợ làm mà cũng ráng đi.
-Kệ, người ta có quyền, còn ý kiến nữa tôi bẻ gãy vòi Voi bây giờ.
-Bớt giỡn, gãy cái đó mai mốt có người không có xài rồi hối hận à nha.
…
-Nãy giờ chọc tôi hơi bị nhiều rồi đó nghe, điên rồi đó.
-Giỡn mà, người gì đâu mà vừa xinh gái vừa đáng yêu thế không biết.
-Khỏi nịnh, quay lên đi không tôi méc cô bây giờ.
-Tôi nói thiệt mà, cái Linh nhà mình trông xinh quá đi mất.
-Thưa cô….
-Ơ ơ, xin lỗi mà được chưa?
…
-Tối qua Voi nằm mơ thấy Kiến á.
-Khỏi nói đi, ác mộng chứ gì?
-Không phải, mơ hơi bị đẹp luôn.
-Mơ gì?
-Thấy Kiến có bầu với Voi. Há há…
-Đồ tâm thần.
…
-Sao Kiến nấu mì gói mà bỏ hành lá hả? Voi đâu có được cái lá này đâu.
-Không ăn được thì về nhà ăn, đơn giản.
-Người ta nói thiệt mà.
-Thì cậu cứ ăn thử đi, có ai chết vì ăn hành đâu. Có ăn không thì bảo?
-Ăn.
-Ngoan.
…
Nó nằm đó, bao nhiêu ký ức tràn về trong tâm trí. Giọng nói của Đăng vẫn ở rất gần, hơi ấm của cậu vẫn còn ở ngay đây. Nó nhìn thấy Đăng cười, nhìn thấy Đăng trò chuyện, nhìn thấy từng cái xoa đầu, nhéo mũi hay bẹo má nó. Cảm giác thân thuộc đến nỗi như cậu chưa từng rời khỏi căn phòng này.