Từ ngày gặp Đăng và đám đàn em nó cảm thấy vui hơn một xíu, đi học cũng có chút hứng thú hơn, nhưng bộ mặt đưa đám thì vẫn không thay đổi. Nó đã quen dần với việc bị gọi là chị hai nên không còn hung dữ hay khó chịu với tụi nó nữa.
-Ăn sáng đi.
Đăng đặt lên bàn nó cái bánh, cho thì ăn nên nó chẳng khách sáo mở ra ăn ngon lành. Đăng tốt với nó lắm, nói chuyện với cậu ấy nó cũng không còn hậm hực như xưa nữa.
Đang giờ học, cô giáo đứng trên kia giảng khí thế, còn cậu ta cứ quay lại sau lưng nói chuyện với nó.
-Xíu nữa đi ăn kem không?
-Không.
-Hay đi xem phim?
-Không.
-Đi sở thú chơi, vui lắm.
-Không.
-Coi đánh nhau.
-Không.
-Đi tập tạ.
-Không.
-Đi tắm sông đi.
-ĐÃ NÓI KHÔNG LÀ KHÔNG RỒI, KHÔNG BIẾT MỎI MIỆNG À?
Điên tiết cứ phải trả lời những câu hỏi không có lối ra của Đăng, nó hét lớn muốn banh cái lớp học. Cả lớp quay lại nhìn, còn bà cô thì nóng máu, mặt đỏ rực đuổi thẳng hai đứa ra ngoài hành lang. Chuyện này thì quá đỗi bình thường đối với mấy đứa học sinh cá biệt nên chẳng có gì to tát hết, nó liếc Đăng một cái tóe lửa rồi hiên ngang đi ra, còn cậu ta cứ tủm tỉm cười suốt.
Ngày nào cũng vậy, hai đứa không bị đứng cũng bị đuổi ra ngoài, có hôm còn bị giáo huấn một bài ca vọng cổ của cô lịch sử, riết rồi quen, hôm nào không bị phạt là lại buồn không chịu được.
Ra về, vừa bước chân tới sân trường thì người nó không muốn gặp nhất trên đời lại xuất hiện, công nhận thế giới này nhỏ bé thật, sao nó lại có thể học chung trường với thằng em khốn nạn này chứ, mang cái tên là Trí Thức nhưng lại cư xử không bằng một đứa vô học. Nó nghênh mặt nhìn cậu ta rồi bỏ đi thẳng, tên này vội chạy tới trước cản đường.
-Ồ, bà chị cũng đi học nữa sao, thế mà em tưởng bây giờ đang bóc lịch trong tù rồi chứ.
Nó chưa bao giờ để tâm trước những lời nói của tên Thức, từ nhỏ đã là báu vật trong mắt ba nên bao nhiêu thứ tốt trong nhà đều thuộc về cậu ta. Chính vì thế tên đó rất láo cá, không xem ai là gì đặc biệt là nó. Lúc nhỏ, cậu ta lúc nào cũng phá đồ trong nhà rồi đổ thừa cho nó bị đòn, hai chị em có gây gỗ thì người chịu thiệt luôn là nó, có lần nó còn chứng kiến Thức đánh mẹ nó khi bà lên cơn, nếu lúc đó không có nó ở nhà chắc mẹ nó đã bị đánh chết rồi.
Thấy nó không trả lời, tên đó tiếp tục nhạo báng.
-Tiền chị lấy trộm của nhà tôi đâu rồi, ba tôi mà biết chị ở đây sẽ chẳng để yên đâu.
-Biến trước khi tao đập nát mặt mày.
Không chịu được nó nhìn cậu ta cảnh cáo, tại sao những người xấu xa như vậy lại được sống thảnh thơi sung sướng trong khi những người như nó lại bị đẩy xuống đáy của xã hội, cuộc sống này lúc nào cũng bất công vậy sao.
-Bỏ cái mặt kiêu căng của mày đi con chó, nên nhớ mày cũng từng bị tao xử rồi.
Tên đó nói nhỏ vào tai nó rồi bỏ đi. Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện đó chân tay nó rụng rời, ngay cả việc đứng cũng trở nên khó khăn, tại sao tất cả mọi người đều ghét bỏ nó trong khi nó chẳng làm gì nên tội.
Nó lê từng bước chân nặng nhọc ra khỏi sân trường, ánh mặt trời rọi từng tia nắng phả vào mặt như đang chế giễu nỗi buồn của nó, là do nó đáng bị như vậy sao. Nó nhìn thấy xung quanh còn có những mảnh đời bất hạnh hơn, nó đã tự nhủ với lòng họ sống được thì nó cũng sẽ sống, nhưng dường như nó không đủ mạnh mẽ để đối diện với cuộc sống khó khăn này, nó cảm thấy mình trơ trọi giữa dòng người trên phố, muốn thu mình vào vỏ ốc của bản thân, nơi mà không có bất cứ nỗi đau nào chạm tới được. Nhưng mọi thứ không đơn giản như nó nghĩ, từ khi sinh ra đến giờ nó chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu của bất kỳ ai dành cho mình, nó khao khát cũng được yêu thương dù chỉ một lần như bao đứa trẻ có ba mẹ bên cạnh, nó ước có người đưa tay ra đỡ khi nó vấp ngã, có người quan tâm khi nó trở nên yếu đuối. Nó quá mệt mỏi khi phải vật lộn với cuộc sống này rồi, có gì đáng sống trong cái thế giới chỉ mỗi một màu xám xịt này chứ.
Nó mệt mỏi ngồi bệt xuống một gốc cây ven đường, ánh mắt vô hồn nhìn về một nơi xa xăm.
Từ trong thư viện đi ra, hắn tranh thủ chạy về nhà cho kịp giờ đi dạy thêm. Hắn là một con mọt sách đúng nghĩa, hễ có thời gian rảnh lại đến thư viện học, hắn muốn chứng minh cho ba mẹ thấy hắn có thể tự làm giàu mà không cần sự giúp đỡ của ba mẹ.
Vừa chạy xe hắn vừa nghĩ đến những con số trong bài toán hôm nay, hắn không cho phép mình một phút nào lơ là trong việc học vì thế thành tích luôn dẫn đầu toàn trường. Chợt hình ảnh con nhỏ đanh đá ngồi bó gối nơi vệ đường đập vào mắt hắn, sao nó lại ngồi đây với đôi mắt buồn rười rượi như thế, hắn không tìm được nét ngang tàng thường ngày mà thay vào đó là cả một bầu trời u uất ẩn trong đôi mắt sâu thẳm ấy.
Nó vô tình ngước lên nhìn thấy hắn, bốn mắt nhìn nhau trong vài giây rồi không nói không rằng, nó đứng lên lẳng lặng đi về, nó không muốn bất cứ ai nhìn thấy mình buồn và cô độc.
Về nhà nó ngồi ngoài cửa lấy giấy bút ra vẽ, từ nhỏ đến lớn không có bất cứ ai bên cạnh nên nó chỉ biết trút tâm sự vào những nét vẽ trên giấy. Nó thích vẽ và xem đó là thú vui duy nhất của mình, nó vẽ mọi lúc mọi nơi đến nỗi sách vở toàn là hình vẽ. Cuộc sống nó vốn dĩ chẳng có gì vui vẻ nên những bức tranh chỉ là một màu chì xám xịt, đó là hình ảnh một người phụ nữ còm cõi bị xích trong một cái chuồng lạnh lẽo, hay đơn giản chỉ là một trận mưa với những vệt sáng như xé nát bầu trời. Nó chưa bao giờ có ước mơ như những đứa trẻ khác, cuộc đời khốn nạn đã ném nó vào một cái ngõ cụt không có lối thoát thì cho dù nó có cố gắng cách mấy vẫn không thể bước ra thế giới bên ngoài được, thôi thì đành chấp nhận số phận mà ông trời đã đặt để cho nó.
….
Tối vừa ra khỏi chỗ làm đã thấy Đăng đứng đợi bên ngoài, thấy nọ cậu nở một nụ cười thân thiện.
-Về thôi.
Đăng rất tự nhiên đến nắm tay nó kéo đi, cảm giác cứ như hai đứa rất thân thiết vậy. Nó không quen như thế này nên rụt tay lại, Đăng lại càng giữ chặt hơn.
-Để yên, đoạn đường vắng trên kia ghê lắm á.
Mặc dù biết Đăng chỉ là đùa giỡn cho vui nhưng nó cũng để yên cho cậu ấy nắm tay mà không rút về nữa.
Đăng nắm tay nó về đến nhà đã thấy một người đàn ông đứng đợi trước cửa, mặt nó đột nhiên tối sầm, cậu cảm nhận bàn tay nó đang toát mồ hôi lạnh cả tay cậu.