Ra về, nó đứng ở chỗ hẹn đợi Đăng, không biết cậu ta có việc gì mà lại bảo nó chờ nữa. Chờ hoài, chờ hoài mà không thấy Đăng đâu, chắc cho nó leo cây rồi, bực bội nó bỏ về luôn.
Đang bon bon chạy xe trên đường, hắn chợt thấy nó trên vỉa hè, tự dưng trong lòng có chút vui vui. Hắn dừng xe lại ngay chỗ nó.
-Về không? Cho quá giang một xíu nè.
Nó nhìn hắn, rồi quay mặt bước đi. Hắn kiên nhẫn chạy theo, không hiểu sao lại muốn chọc nó một xíu cho vui nhà vui cửa.
-Leo lên xe đi.
Hắn cứ chạy theo lải nhải, cuối cùng nó cũng chịu thua mà leo lên xe.
Đi xe đạp mà còn chậm hơn nó đi bộ, tên này làm cái quái gì mà chạy chậm dữ vậy không biết.
-Ê, đang đua xe đạp chậm à?
-Biết chân người ta đau không, cũng tại dẫm trúng mảnh thủy tinh bên nhà Linh đó.
Nghe hắn nói nó có chút áy náy, mà cũng tại hắn thôi, ai biểu lo chuyện bao đồng chạy qua phòng nó làm gì.
Nghĩ vậy thôi chứ hắn cũng tốt bụng không đến nỗi xấu xa nó cũng nên trả ơn xíu.
-Xuống tôi chở cho.
-Thôi khỏi, con trai mà ngồi sau xe con gái giang hồ coi ra gì.
Hắn vẫn ngoan cố cãi lại, tên này có vẻ lỳ lợm không giống vẻ thư sinh bên ngoài xíu nào hết.
-CÓ XUỐNG KHÔNG THÌ BẢO.
Nó quát hết cỡ làm hắn lập tức dừng xe nhường tay lái cho nó, cái này gọi là rượu mời không uống thích uống rượu phạt đây. Đã không muốn hung dữ mà cứ thích chọc cho nó lên cơn à.
Hắn lủi thủi ngồi phía sau nó, mà phải công nhận nó khỏe dữ dội, chở một thằng con trai m phía sau mà chạy như bay, sau này ai mà xui số lấy trúng nó chắc mỗi lần gây gỗ là dính tường với nó quá.
Về tới phòng, nó dựng xe xuống rồi đi về phòng chợt bị hắn kéo tay lại.
-Ngồi đây chờ xíu.
Hắn chỉ cái ghế đá ngoài sân cho nó ngồi rồi chạy một mạch vào phòng lấy bông băng ra.
Nó cũng hơi bất ngờ trước sự quan tâm của hắn, có lẽ vì hắn thương hại quá khứ không mấy vui vẻ của nó mà thôi.
-Ngồi yên để Khang băng lại cho, không thôi nhiễm trùng phải cưa chân mai mốt không ai chở Khang đi học hết.
Nó mỉm cười trước cái lý do chính đáng cho sự quan tâm của hắn, chợt phát hiện ra rằng hình như dạo này mình cười nhiều hơn lúc trước thì phải.
-Xong rồi đó.
Hắn phủi phủi tay rồi nhìn nó nở nụ cười, nó đứng lên đi về phòng, trước khi đi không quên nhắc nhở hắn.
-Lo cho cái chân của mình trước đi kìa.
Từ đằng sau nhìn theo bước chân nó vào nhà, hắn cảm thấy trong lòng có chút phấn khởi, có lẽ từ trước giờ hắn chưa từng tiếp xúc với người nào có cá tính kỳ lạ như nó mới có thứ cảm giác này thì phải.
…
Sáng, vừa vô tới lớp đã thấy mặt tên Đăng, nó giả vờ không nhìn thấy rồi về chỗ ngồi, cái tội dám cho người khác leo cây.
-Chị hai ơi, ăn sáng đi.
Đăng chạy tới đưa bánh cho nó tự nhiên như chưa có chuyện gì xảy ra, nó quay qua liếc cậu một cái muốn nảy lửa.
-Đừng có đưa cái bộ mặt nịnh nọt đó ra trước mặt tôi.
Nó làm mặt giận quay ra hướng khác, khổ nỗi tên Đăng đó lỳ ơi là lỳ, có đuổi cũng không chịu đi. Cậu ta ngồi trên bàn cái mặt dở dở ương ương nhìn muốn đánh cho một cái.
-Xin lỗi chuyện hôm qua mà, tại nhà tôi có việc gấp nên không tới được, chị hai rộng lượng tha thứ cho tôi đi mà.
-Phắng đi, lần sau đừng có mơ tôi chờ mấy người một lần nào nữa.
Nó càng giận, Đăng càng cuống, không ngờ anh hai nhà ta cũng có ngày quấn lên vì một cô gái như thế này.
-Đừng giận mà, tôi nguyện vì cậu lên núi đao, xuống biển dầu cũng chẳng than thở.
Câu nói của Đăng làm nó không nhịn được cười, nó cười, Đăng cũng cười, thế là huề.
-Ngất ngây con gà tây.
-Hả?
-Thì nhìn cậu cười xinh quá làm tôi ngất ngây luôn.
-Đồ điên.
Mặt nó hơi đỏ trước câu nói đùa của Đăng, càng ngày hình như nó càng mất kiểm soát mình, cứ hay cười vô thức vì cái cách nói chuyện ngớ ngẩn của Đăng. Mấy đứa đàn em trong lớp cũng không còn e dè với nó nữa, cứ giờ giải lao là tụ tập tám đủ thứ chuyện trên đời, nó không đệm vô nhưng chỉ cười ké, những câu chuyện không đầu không đuôi nhưng cũng đủ làm cả đám lăn ra cười. Nào là hôm bữa thấy thằng nhỏ bên B đi vệ sinh xong quên đóng cửa sổ, hay con nhỏ kia bị tụi nó hù ma la ré inh ỏi, rồi cô chủ nhiệm bị tụi nó trét mắt mèo ngứa ngáy toàn thân mà không dám gãi,… Đúng là cái lớp siêu quậy, chuyện gì tụi nó cũng dám làm, cơ mà học lớp này cũng vui thật đó.
-Chị hai, có chuyện gì vui vui kể cho tụi em nghe đi.
Mấy chục con mắt nhìn nó chờ đợi, sao nó lại lâm vào tình thế khó xử này chứ, nó có biết kể lể gì đâu.
-Chị mày chẳng có gì để kể hết.
Nó ngại mấy cái vụ này lắm nên từ chối, với lại nó có biết quái gì đâu mà kể với lể chứ.
Mấy đứa đàn em thấy vậy càng thích thú, bọn chúng cứ nhao nhao như cái chợ, đang khó xử không biết làm sao giải quyết cái vụ này thì Đăng ra tay nghĩa hiệp cứu nó một bàn thua trông thấy.
-Tụi bây đừng có chọc người yêu của anh hai nữa, không tao xé xác từng đứa một.
Đăng vừa nói vừa quàng tay qua vai nó, cái tên đáng ghét này lúc nào cũng giỡn được, còn mấy đứa kia thì la ré inh ỏi, mừng còn hơn tết nữa. Nó điên quay sang lườm Đăng một cái.
-Mấy đưa bớt phấn khích đi, chị không có thích bê đê sao làm người yêu anh hai mấy đứa được.
-Ha..ha..anh hai bị bê đê kìa bây, thảo nào trước giờ không thấy anh ấy thích con gái.
Cả đám cười khoái chí thôi rồi, tự nhiên lâu lâu chọc Đăng thấy dễ chịu ghê vậy đó.
-À chị hai nè, tụi em chơi với anh ấy mấy năm rồi mà không phát hiện ra được, sao chị lại biết hay vậy, có khi nào…
Thằng Tuấn đầu đàn lúc nào cũng nhanh miệng nhất, vừa đặt câu hỏi xong thì bọn đàn em im phăng phắc chờ đợi, còn Đăng thì cực kỳ thích thú với câu hỏi này.
-Thật ra là hôm trước trời mưa to quá, người ướt hết trơn nên anh ấy không để ý mà cởi áo ra hong cho khô, thế là chị vô tình thấy được vòng một to bất thường của anh ấy, trời ạ mấy đứa mà thấy cũng hoảng luôn, có khi to gấp đôi chị đó chứ. Bình thường đi học anh ấy bó ngực lại nên mới lép vậy đó. Còn nữa, có hôm chị đi học về còn phát hiện anh hai đang nắm tay anh trai nào đó đi dạo công viên nữa.
Câu trả lời xuất sắc của nó làm cả bọn nhìn Đăng cười muốn rớt ghế, tụi nó táy máy người cậu nhìn hài không chịu được.
-Anh hai, cho em xem vòng anh khủng tới mức độ nào với.
-Ôi thần tượng của em, em rất thích người vếu bự.
-Mình xin tuyên bố từ giờ trở đi mình sẽ chính thức theo đuổi anh hai, cấm ai léng phéng đó.
-Không, anh hai là của tao.
-Của tao.
-…