Sau khi rời khỏi chỗ Bảo, nó và Lan cùng nhau về lớp nhưng vừa vào đến cửa thì chạm ngay ánh mắt tò mò của mấy bạn trong lớp nên đứa lại kéo nhau ra sân sau để dễ nói chuyện ==.
- Bây giờ tính sao? Mi không thể coi như không có chuyện gì được đâu- Nó lên tiếng trước.
- Ta cũng không pít nữa- Lan mệt mỏi nói.
- Đúng là rắc rối mà! Ta nhất quyết không vướng vào mấy cái tình cảm vớ vẩn này đâu!- nó cảm thán.
- Không phải cái gì cũng theo ý mình đâu! Nói như như mi thì làm gì có ai phải khổ vì tình!- Mặc dù đang rất mệt mỏi nhưng Lan vẫn có tâm trạng tỏ vẻ ta đây hiểu biết với nó(==)
Thế là cả đứa ngồi cho đến khi tiếng trống vào lớp vang lên thì mới kéo nhau về lớp. Buổi học hôm nay nó và Lan cực kì tập chung vì cả đứa đã quyết định vứt việc kia vào xó nào đó, không thèm để ý tới nữa. Nhưng có lẽ ông trời không muốn vậy khi mà Bảo lại tiếp tục làm phiền Lan vào giờ ra chơi. Vừa có trống báo hết tiết thì nó với Lan đã thu dọn sách vở để xuống canteen nhưng khi vừa ra đến cửa thì khuôn mặt của Bảo, Huy, Khánh đập ngay vào mắt đứa.
- Lại xuống đây làm gì?- Nó khó chịu nói.
- Nè! Mi im coi! Dù gì ta cũng phải nói rõ với hắn lần chứ!- Lan nói nhỏ với nó rồi quay sang Bảo nói_ Tôi có việc muốn nói zới anh.
- Ừm! Anh cũng có chuyện cần nói với em- Bảo vui mừng nói_ Mình ra sân sau nói chuyện đi!- Dứt lời Bảo cầm tay Lan kéo đi luôn.
- Nè! Ai i đi zậy hả?- Nó nói( t/g xin thề là hình tượng lạnh lùng ban sáng của nó bay biến hết trơn lun òi).
- Cô để bọn họ nói chuyện chút thì ảnh hưởng đến hòa bình thế giới hả?- Bây giờ Huy mới lên tiếng.
- Ờ! Không ảnh hưởng đến hòa bình thế giới nhưng ảnh hưởng đến pạn ta. Còn thế giới có hòa bình hay không thì liên wan j` đến ta? Cùng lắm là đi bán muối chứ sao- Nó cãi lại.
- Sao cô ngang zậy? Hòa bình thế giới wan trọng zậy mà cô nói hông bằng bạn cô hả?- Huy sửng cồ.
- Ờ đấy! Ùi sao? Anh làm j` tôi?- Nó vênh mặt.
- Cô... cô...- Huy lắp bắp.
- Tui sao? Đẹp wa hả? Mà tôi làm j` có họ hàng j` với mà cô cháu. Nhận vơ!- Nó bĩu môi.
- Không thèm nói với cô nữa!- Huy quay mặt đi giận dỗi.
- Làm như tôi muốn nói với anh lắm zậy!- Nó móc.
- Cô... Trời ơi! Tức wa!- Huy tức đến nỗi không biết nói gì thêm.
- Trời trên cao nên không nghe được đâu. Gọi đất đi!- Nó vẫn không tha.
- Thôi! Hai người định cãi nhau đến bao giờ nữa? Có đi ăn không thì nói để tôi còn biết mà lần- Khánh lên tiếng giải cứu cho Huy.
- Có chứ! Tất nhiên là phải ăn! Có thực mới vực được đạo mà!- Nhắc đến ăn là mắt nó sáng lên.
- Vậy thì đi- Khánh giục.
Xong. Cả người cùng nhau đi xuống canteen.