Oan gia ngõ hẹp
Đi trên đường Đinh Tiên Hoàng bây giờ người ta có thể thấy một cô học sinh cấp đang phóng xe đạp vù vù mặc dù đã được nhắc nhở. Và cô học sinh ấy không ai khác ngoài bạn Quỳnh Trang thân mến của chúng ta.
Vì mải đánh nhau mà nó suýt nữa quên mất mình có hẹn với cô bạn thân đi ăn kem vào lúc giờ chiều. Cũng may vì nó quyết định đi sớm để có thể tha hồ ngắm cảnh nên nó còn những để đi đến nhà Ngọc Lan.
Vừa đến nơi nó đã bị Lan giáo huấn:
- Mi làm gì mà bây giờ mới dẫn xác đến hả? Sao không ở nhà luôn đi? Đến làm gì nữa? Mi có biết ta phải đứng đợi bao lâu rồi không hả?Blo bla...
- Stop! Mi im coi! Đạp xe mệt chết đi được đến nơi lại còn phải nghe tụng kinh nữa chứ! Để ta thở chút có chết ai đâu?!- Nó vội lên tiếng cắt ngang màn tra hỏi của Lan.
- Ok! Mi cứ thoải mái! Chút kể ta nghe lí do đến muộn- Thấy nó tội tội nên lan tha cho.
Sau hồi nghỉ lấy hơi thì nó cũng đã hoàn sức. Thấy vậy, Lan nói:
- Bây giờ khai cái lí do đến muộn đi.
- Là thế này: Blo... Bla.... Vậy đó!- Nó kể từ đầu đến cuối cho Lan nghe. Vừa nghe xong thì Lan liền phá ra cười:
- Mi như vậy thì bố ta cũng bảo mi khùng với tự kỉ chứ nói chi đến mấy tên đó. Mà mi cũng ra tay ác quá cơ! Tên đó đã xin tha rồi mà còn đánh nó bầm dập trong khi có tên con trai khác ở đó. Chẳng biết giữ hình tượng chút nào! Có khi tên may mắn được mi cứu sợ mi rồi cũng nên. Hahaha....
- Có vậy mà sao cười như đười ươi vậy mày? Có đi ăn kem không thì bảo?- Nó thẹn quá hóa giận, quát lên.
- Có. Đi chứ!- Lan cố gắng nhịn cười khi thấy vẻ mặt phụng phịu đáng yêu của nó.
- Vậy thì lên xe đi! Ta chở.- Nó nói.
- Ok!-Lan
Xong xuôi, hai đứa cùng nhau tới quán kem Hạnh Phúc mà đứa thường đến ăn.
Đợi cho nó cất xe xong thì cả đứa cùng nhau bước vào quán nhưng vừa bước tới cửa thì...
- Rầm...