Chào xong cả bọn đi theo bà và nhà. Nhà bà chỉ là căn nhà tầng nhưng diện tích lại không hề nhỏ chút nào. Nhìn căn nhà chính to khủng của nhà bà nó là biết nhà đất nhà bà rộng thế nào rồi.
- Đi nhanh chân lên! Chậm chạp wa! Có zậy mà cũng ngạc nhiên. Ngậm hết mồm lại không rồi bay vào làm tổ giờ- Nó chọc
- Nhà bà ngoại mi đẹp thật! Bây giờ ta mới biết có nơi đẹp thế này đấy. Còn đẹp hơn cả trong tưởng tượng nữa- Lan chẳng thèm để ý đến mấy câu của nó mà chỉ nhìn cái vườn cây nhà bà nó trầm trồ khen.
- Oa! Nhìn cây hoa đào kia đẹp quá kìa! Có cả cái cây gì lạ lạ nữa kìa! Đẹp quá!- Bảo tiếp lời, tay chỉ vào mấy cây hoa và cây ăn quả trong vườn.
- Bà tôi thì cái gì mà chẳng trồng- Nó bĩu môi
- Ô! Tôi thấy cái cây kia lạ lạ à nha! Cây gì thế?- Huy tò mò chỉ vào cây khế trong vườn
- Người ta gọi đó là cây khế đó cha. Chưa ăn bao giờ hả?- Nó lên giọng ta đây hiểu biết
- Thế còn cây kia?- Khánh chỉ vào cây roi ở giữa vườn
- Á! Anh lại khơi dậy nỗi đau của tôi rồi! Hồi tôi trèo lên cây đó bị sâu đốt ngứa mất mấy ngày đây nè!- Nó kêu lên
- Kệ chứ! Nó là cây gì đấy?- Khánh hỏi
- Cây roi chứ cây gì? Ăn rồi mà cũng không biết cái cây nó như thế nào à?- Nó bực mình
- Chịu thôi! Có phải tự trồng rồi hái ăn đâu mà pít!- Khánh nhún vai
- Mấy đứa có vào ăn cơm không đây? Ông bà chờ lâu lắm rồi đấy! Đồ ăn sắp nguội hết ùi nè!- Ông nó chen vào cắt ngang cuộc cãi nhau của tụi nó
- Dạ! Bọn cháu vào ngay đây- Nó đáp lời
- Vào ăn cơm rồi còn nghỉ ngơi nữa! Có đến ngày để chơi mà! Lo gì. Đứa nào không ăn thì nhịn đói nhá!- Nó quay qua mấy đứa kia mà buông câu đe dọa
- Lắm mồm wa! Có cô nói nhìu chứ có ai nói gì đâu? Bọn nó chuẩn bị vào nhà hết ùi kia!- Huy càu nhàu
- Á! Sao không đợi tui?- Nó hét lên khi thấy bọn kia đang đi vào nhà
- Ai kêu bà cứ đứng đó tự kỉ mà kêu ca gì nữa- Lan chối tội
- Nhắc lại lần cuối. Đứa nào không ăn thì nhịn. Ông với bà ăn trước đây- Bà nó nói
- Sax! Bà đợi bọn cháu chút!- Nó kêu
- Nhanh lên! Cháu rùa wa đó!- Bà nó mắng yêu
- Rùa vẫn là cháu của bà mờ. Cháu là rùa chắc bà cũng thế- Nó móc( Con này láo)