Chơi đã quá!
Sáng hôm sau có thức dậy từ lúc giờ. Theo thói quen, nó lấy tay che miệng ngáp hồi dài rồi mới ngồi dậy. Thấy tiết trời hôm nay cũng khá đẹp nên tính lười của nó cũng bay theo gió luôn. Nhìn Lan đang ngủ ở bên cạnh, nó thở dài cái rồi nhẹ nhàng bỏ chăn ra rồi đứng dậy. Nó định sẽ ra lấy chổi quét nhà và quét sân nhưng mà... nhìn lại thì tính lười của nó lại bắt đầu trỗi dậy. Rộng thế này thì quét thế nào hả trời?
- Chẳng biết bình thường bà quét sân lần ngày thì mệt thế nào nữa?! Sân rộng thế này cơ mà!- Nó tự hỏi
- Bà đâu có lười như cháu!- Không biết từ đâu, giọng bà nó vọng ra
Nó ngó quanh quất:
- Ủa! Bà ở đâu zậy nhỉ? Sao lại có tiếng bà ở đây nhỉ?
- Bà ở đây này! Cháu nhớ là phải mau chóng qua Anh đó! Bà thấy hối hận khi đã hứa với cháu là sẽ giấu mọi người chuyện đó suốt năm qua đó! Nếu biết mọi chuyện sẽ thành ra như thế này thì bà sẽ quyết không giấu mọi người đâu- Giọng bà rầu rầu
- Bà đừng nói zậy. Cháu sẽ khỏe mạnh trở về mà!- Nó cũng buồn đâu kém- Mà bao giờ cậu, mợ với em về hả bà? Gia đình cậu năm nay máu thật! Cho cả nhà đi cơ đấy! Nhưng mà cháu tưởng hôm qua là cậu mợ phải về rồi chứ bà?- Nó đánh trống lảng
- À! Có vài việc đột suất với cả gia đình cậu cháu muốn đi chơi ở chỗ khác nữa nên hôm nay mới về. Chắc là sắp về tới nhà rồi đó- Bà nó biết cháu gái mình không muốn nhắc về chuyện kia nữa nên cũng hùa theo
- Bà ơi! Ra mở cổng cho cháu!- Đúng lúc nó đang loay hoay tập thể dục thì có tiếng gọi từ ngoài cổng
- Để cháu ra mở cho. Chắc cậu mợ về rồi đấy!- Nó lanh chanh
Nói xong nó cầm chìa khóa cổng phóng ra mở cửa.
- Á! Chị Tranggggggggggggggg- thằng bé khoảng tuổi nhảy lên ôm cổ làm nó suýt ngã gãy cổ(tác giả chém gió chút)