Cả bọn lại lôi nhau ra đồng chơi trốn tìm. Những mỗi tội là lần này mấy đứa nó lại lên chiếc cầu đang xây dở để chơi.
Nhưng mới xuống đến nơi thì nó đã bị Khánh lôi đi mất tiêu. Lan, Huy, Bảo và đứa nhỏ đã chạy đi tìm lúc mà cũng chẳng thấy đâu. Trong khi đó, tại nơi cách cây cầu khá xa, Nó và Khánh vừa đứng lại.
- Sao lại lôi tôi ra đây?- Nó trưng ra cái bộ mặt tò mò.
- Tôi có chuyện muốn nói- Khánh trả lời.
- Gì?
- À ừm...- Khánh hơi lúng túng chút rồi ngập ngừng nói- Tôi...tôi thích cô!
Nghe Khánh nói thì nó cũng chẳng tỏ ra chút ngạc nhiên nào mà chỉ nói:
- Tôi biết!
Khánh ngạc nhiên nhìn nó. Nhưng sau đó lại khôi phục lại trạng thái bình thường và hỏi:
- Vậy... em đồng ý làm bạn gái tôi nhé(đổi cách xưng hô luôn rồi kìa!)?!
Nó cúi gằm mặt xuống. Không nói gì.
Thấy vậy thì Khánh liền biết ngay câu trả lời. Nở nụ cười đau khổ, anh nói:
- Người em thích, là Huy... đúng không?
Nó bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn Khánh:
- Có lẽ là vậy!
Hai người cứ đứng trò chuyện như vậy mà không hề biết có người đã thấy hết tất cả hành động của cả hai nhưng lại không thể nghe thấy nó và Khánh nói gì với nhau.
Một lúc sau thì người lại cùng nhau trở lại cầu nhưng không khí giữa cả hai thật ngột ngạt. Nó thì thấy mình có lỗi với Khánh. Nhưng nó không thể bắt bản thân mình yêu Khánh trong khi tim nó đã hiện diện hình bóng của người con trai khác, không phải Khánh.