Trước khi vào đến lớp, nó đã buông bàn tay cậu ra, có lẽ là vì ngại và nó không muốn có thêm những lời dị nghị không hay nữa. Bước vào lớp, cái nó nhận được là một tràng vỗ tay thật nồng nhiệt từ phía đám con gái cùng với nụ cười thân thiện chào đón nó trở lại. Nó cảm thấy có chút bất ngờ nhưng điều khiến nó cảm thấy vui nhất đó là Nhi đang nhìn nó và nhỏ cười rất tươi. Nó nghĩ là nhỏ đã hiểu ra mọi chuyện và không còn hiểu lầm nó nữa. Nhi chạy lại hỏi han nó đủ điều. Xem xét trên người nó xem còn vết thương nào chưa lành không. Ánh mắt có chút ăn năn hối cải. Có vài đứa bữa trước có tham gia đánh nó cũng chạy lại xin lỗi. Nó mỉm cười hạnh phúc, nó tha thứ và bỏ qua cho tất cả. Cô giáo cũng vui khi nó đi học lại. Cô còn mua quà cho nó nữa. Hôm nay quả thật lòng nó rất vui. Trong thời gian nó nghỉ, hắn đã chép bài đầy đủ và giảng bài tại bệnh viện cho nó luôn rồi nên giờ học tiếp kiến thức mới nó cũng thấy thoải mái và nhẹ nhõm hơn. Hôm nay trong lớp thiếu đi hai người đó là Trâm và Hoa và nó nghe nói rằng hai người đó đã thôi học. Nó hỏi vì sao thì một là người ta nói không biết hoặc im lặng, hai là họ cười trừ rồi chuyển sang chủ đề khác. Nó cũng lấy làm lạ lắm nhưng thôi họ đã không muốn nói thì nó còn thắc mắc làm gì nữa cơ chứ. Lòng nó bây giờ chỉ toàn nghĩ tới những niềm vui mà ngày hôm nay nó đã nhận được mà thôi.
Vậy đấy, nhưng nó không biết rằng cái ngày mà Nam đã xuất hiện và đứng trước tiệm bánh của ông Bảy, nghe được những lời sỉ nhục nó từ miệng hai con nhỏ kia thì tối hôm đó cũng là ngày tàn của hai nhỏ. Cậu thuê người đi xe máy tạt axit loảng thẳng vào người hai nhỏ. Cũng may là axit loảng nên thiệt hại về cơ thể cũng không nặng nề lắm. Tuy vậy, khuôn mặt của hai nhỏ đã biến dạng hoàn toàn, khiến cho tụi nó khóc thét lên vì đau đớn và không dám bước chân ra đường nữa.
Lỗi cũng là do tụi nó tự gánh chịu thôi. Hắn đã cảnh báo trước mà không nghe. Lần này đã có Nam ra tay luôn rồi.
Quay trở lại với nó, giờ ra chơi nó cùng một vài đứa con gái trong lớp xuống căn tin trường, vừa đi vừa nói chuyện cười đùa với nhau rất vui vẻ. Nó không biết rằng, ở một nơi khác đang diễn ra một kế hoạch rất hoàn hảo do Nhi sắp đặt.
...Sau những giờ học sôi nổi thì giờ đây tiếng trống báo hiệu tan học cũng đã đến. Học sinh ùa ra từ phía. Vài đứa í ới gọi nhau cùng đi về cùng. Nhỏ lại giống như những ngày xưa, chạy đến tươi cười bên nó:
-Song Song ơi, cậu về cùng tớ nhé! – Nhỏ cười híp cả mí thật dễ thương.
-Được thôi mà. Nếu cậu muốn thì ngày nào tớ cũng về cùng cậu. – Hơi ngập ngừng, nhỏ tiếp - …giống như lúc trước vậy.
-Hi hi. Cứ vậy đi ha.
-Hi hi
Rồi cả hai cùng nhau sánh bước trên hành lang trường. Một chốc sau, bỗng nhỏ quay sang nói với nó:
-Này, cậu biết gì không, phòng tập nhảy của trường mình mới đặt mua thêm vài bộ váy múa ba lê đẹp lắm đấy!
-Thật vậy sao! Không biết chúng trông như thế nào nhỉ?
-Tớ nghe nói là chúng rất đẹp. Hay Song Song này, tớ có ý này. Hay tụi mình vào trong đó xem thử nhé! Dù gì thì giờ cũng vừa mới giờ. Tụi mình vào ngắm nghía một lúc rồi ra ngay, không ảnh hưởng đến bữa tối mà tụi mình phải nấu cho ba mẹ ăn đâu ha. – Nhỏ ngoác miệng cười.
-Hi hi. Chắc không sao đâu, tụi mình vào một lúc rồi ra ngay nhé!
-Ok. “Con gà đen”
Và không do dự gì,hai người chúng nó cùng nhau tiến về phía phòng tập nhảy ở lầu ba trường. Chợt điện thoại của Nhi reo lên, nhỏ nhấn nút nghe.
-A lô!
-…
-Em đang ở trường, chút nữa em về ngay.
-…
-Đi mà, em ở lại chơi xíu rồi em về.
-….
Nhỏ xịu mặt xuống, quay sang nói với nó:
-Chị hai tớ gọi tớ về nhà gấp có chuyện gì đó. Buồn thiệt. Tớ không vào phòng nhảy chơi với cậu được rồi. Thôi bữa khác ta cùng đi chơi đâu đó nhé! Bye, tớ về trước – Nhỏ vẫy tay chào nó rồi chạy vụt đi không kịp để cho nó trả lời, vẻ như đang rất vội.
Nó thấy hơi buồn vì sự ra về đột ngột của Nhi. Thôi thì nó sẽ về luôn. Nhưng chẳng lẽ lên gần đến nơi rồi lại ra về như vậy sao. Nó do dự một chút rồi cũng quyết định đi vào trong một mình. Dù gì thì giờ vẫn còn khá sớm. Nghĩ rồi nó mở cửa phòng tập nhảy bước nhanh vào trong. Bật công tắc đèn lên. Cảnh tượng lung linh của căn phòng hiện ra trước mắt nó làm cho nó chợt “ồ” lên một tiếng. Cả căn phòng được lát nền bằng sàn gỗ. Hai bên được trang bị hai chiếc gương lớn. Xung quanh phòng là các cúp lưu niệm và hình ảnh được treo khắp phòng về các lần trường đạt giải. Ở cuối phòng là một tủ đồ khá lớn. Nó tò mò tiến lại gần. Là các bộ đồ múa ba lê mà Nhi đã nói, đủ thứ màu với những đường viền hoa văn rất bắt mắt. Nó ướm thử rồi soi mình trước gương. “Ôi, thích quá!”. Nó tự nói với mình như thế khi trông thấy một con người hoàn toàn khác với nó mọi khi đang ở trước gương kia, xinh đẹp hơn, quyến rũ hơn. Nó đang cười khúc khích thích thú thì bỗng nhiên đèn điện tắt, căn phòng tối om và kèm theo đó là một tiếng “rầm”, cửa ra vào đã đóng lại một cách đột ngột và bất ngờ. Căn phòng tối om không một chút ánh sáng.
Nó dò dẫm đi trong bóng tối vội tìm cánh cửa ban nãy, tay quơ qua quơ lại để xác định hướng. Một lúc lâu sau bàn tay nó chạm phải một vật gì cưng cứng, thuôn dài như lúc nãy nó vừa chạm phải khi vừa vào đây. Vậy là rõ rồi, là tay cầm cửa. Nó vui mừng khôn xiết, có đường thoát thân rồi. Nhưng oái ăm thay, niềm vui của nó đã bị dập tắt hẳn khi mà nó cố dùng hết sức mở cửa nhưng vẫn không được. Cánh cửa vẫn đứng đó, không nhúc nhích gì. Tâm trí nó giờ đây đã lấp đầy nỗi sợ hãi và lo lắng. Nó la hét, đập cửa với mong muốn nhỏ nhoi rằng có ai đó sẽ nghe được âm thanh bên trong mà cứu nó ra nhưng tất cả đều vô vọng. Không một ai quan tâm tới căn phòng này cả. Bóng tối bao trùm lấy nó.
Sáng ngày hôm sau, trời vẫn đẹp lạ lùng. Ánh nắng nhuộm vàng cả ngôi trường. Một ngày mới lại bắt đầu. Hôm nay trong lớp thiếu vắng bóng hình nó. Nam và Minh đều cảm thấy buồn bã và có đôi chút lo lắng. Cả hai đều nghĩ rằng, nó có việc gì đó nên không đi học được hoặc là có thể nó bị ốm. Nhưng không một ai biết, ở một nơi khác trong trường, nó đang tuyệt vọng và khốn khổ đến mức nào.
Giờ ra chơi, Nhi và đám con gái trong nhóm vui sướng cười thích thú. Một trong số đó lên tiếng mở đầu:
-Cứu tôi với! Cứu tôi với! – Nó nhái lại giọng nói của Song Song hằng ngày rồi tiếp – Từ hôm qua đến bây giờ, nó không chết vì đói thì cũng chết vì sợ thôi! Ha ha ha. – Con Trang giọng đểu cáng đang khoái chí cười ha hả.
-Tha hồ mà kêu đi con, chả có ai đến cứu mày đâu. – Con Hà nói.
-Cho mày chết! Tại vì mày mà tụi tao bị hạ hạnh kiểm yếu. Tại mày mà con Trâm với con Hoa bị thôi học không lý do. Mày tưởng tụi này bỏ qua cho mày dễ dàng rồi chạy đến xin lỗi mày như là tụi tao có nhiều lỗi lắm sao? Lầm to rồi con ạ! Kiểu này thì Minh với Nam chả ai nghi ngờ gì về sự vắng mặt của mày đâu. Thế nên cứ ở trong căn phòng đó chờ chết đi nhé! Ha ha. – Ánh mắt sắc lạnh, giọng nói pha lẫn sự căm phẫn, con Dung tiếp lời.
-Bay thấy kế hoạch của tao như thế nào? Hoàn hảo trên từng cen-ti-mét chứ? – Nhi lên tiếng, giọng nói chứa đầy niềm tự hào và thích thú. Nét đểu cáng hiện rõ trên khuôn mặt nhỏ.
-Còn phải nói nữa. Tao nghĩ giờ nó cũng sắp chết rồi đấy! Ha ha. – Con Thanh ôm bụng cười.