Một ngày mới lại bắt đầu. Hôm nay sao trời u ám đến vậy. Từng đám mây đen kịt giăng kín trời tưởng chừng như có thể mưa bất kì lúc nào. Nó đến trường với tâm trạng không mấy thoải mái. Ngày hôm quá có quá nhiều chuyện xảy ra khiến nó đau đầu, mệt mỏi. Từ giờ sẽ không còn ai đi về cùng nó, sẽ không còn ai cùng đi ăn bánh mỗi buổi chiều và cũng chẳng có ai để cùng nó tranh luận, cãi vã. Nó bỗng nhiên thấy khóe mắt của mình cay cay. Tại sao lại chớ trêu như thế chứ! Một tình bạn kéo dài đã ba bốn năm trời, tưởng chừng như không gì có thể chia cắt được, giờ đây chỉ vì chuyện tình cảm cá nhân mà rạn nứt một cách dễ dàng như vậy sao….Nó thở dài bước vào lớp. Tiến về chỗ của mình, đặt cặp xuống ghế rồi đi thẳng ra ngoài hành lang. Nó không muốn chạm mặt Minh và Nhi bởi nó không muốn thấy khó xử.
Hôm nay là ngày lễ Tình nhân /, ngày lễ dành cho các cặp đôi yêu nhau và để bày tỏ tình cảm của mình với người ta yêu thương. Đáng lẽ lúc này như mọi năm nó sẽ thấy rất vui vì có dịp để trổ tài làm sô-cô-la tặng bạn bè trong lớp. Nhưng bây giờ nó chẳng có tâm trạng nghĩ đến mấy chuyện đó. Chợt nó nghe thấy âm thanh từ đâu vang lên mỗi lúc một gần, nghe như tiếng chạy của nhiều người. Lại là đám fan nữ của Minh. Bọn nó tranh nhau xông thẳng vào lớp để tặng quà cho hotboy mà bọn nó hâm mộ. Nào sô-cô-la từ loại rẻ tiền đến loại thượng hạng nhất, rồi cả hoa hồng đỏ, bánh, gấu bông,….đều được tụi nó chìa ra trước mắt Minh. Chưa kể được có những đứa còn tỏ tình với hắn ở ngay trong lớp nữa chứ, thật đúng là không biết xấu hổ. Càng lúc càng có nhiều đứa con gái mang quà đến rồi thực hiện mấy trò nhố nhăng gọi là bày tỏ tình cảm. Nhưng về phần hắn mà nói, không thèm nhìn bọn nó đến một cái. Hắn không nhận bất kỳ món quà nào mà bước thẳng ra khỏi lớp, tiến lại gần chỗ nhỏ đang đứng. Cả đám fan nữ chạy theo, đúng như hắn nghĩ “thật phiền phức”. Rồi từng lời tán tỉnh sến như con hến cứ thi nhau vang lên:
-Anh Minh ơi! Anh là người em yêu nhất đó, anh có biết chăng?
-Nhìn em này anh ơi! Làm bạn trai của em nhé!
-Ôi thần tượng của em! Anh có biết từng giây từng phút em luôn nghĩ về anh.
-….
Đám fan nữ cứ quấn lấy hắn như sam làm hắn đến phát ngợp. Bực mình hắn quát:
-Thôi đi! Để tôi yên. Nếu các người còn làm mấy trò nhố nhăng này trước mặt tôi nữa thì đừng có trách là tôi không báo trước.
Lần đầu tiên bọn nó thấy “hoàng tử của trường” nổi giận với tụi nó. Đột nhiên mặt đứa nào cũng co lại, không ai dám tiến lại gần hắn nữa. Còn hắn thì ung dung tiến lại phía nó mặc cho đám “fan cuồng” cứ hét lên. Nó thấy không khí đột ngột trở nên náo nhiệt thì xoay người lại. Ngạc nhiên nó mở to đôi mắt khi thấy Minh đang đứng rất gần, rất gần nó. Rồi bằng một động tác rất nhẹ nhàng, Minh ngồi xuống đưa cành hoa hồng ra trước mặt nó như một lời bày tỏ tình cảm. Khỏi phải nói cũng biết đám “fan cuồng” như thế nào. Chúng cứ té lên té xuống. Nhiều đứa cứ tru tréo rồi lại hét lên. Dù đã nghe về tin đồn nhưng tụi nó không tin mấy, giờ thì được chứng kiến tận mắt. Bao ánh mắt tiếc nuối dõi về chỗ Minh và nó. Một phần khác nhìn nó với đôi mắt căm tức đến chỉ thoạt nhìn đã thấy lạnh sống lưng… Từ xa, nãy giờ Nhi đã thấy tất cả. Bàn tay nhỏ chợt nắm chặt lại, ánh nhìn lạnh tanh, buốt giá nhắm thẳng vào Song Song. Rồi lặng lẽ, nhỏ bước đi với dáng vẻ không gì lạnh lùng hơn…Còn nó bây giờ cảm thấy thật ngột ngạt, khó chịu bởi những lời xì xầm bàn tán và cả những ánh nhìn không thiện cảm đang nhắm vào nó. Nó nhìn Minh vài giây rồi quay gót bước đi, để lại cho hắn sự thất vọng và những lời chửi bới không thương tiếc của đám fan nữ. Bỗng tiếng trống vang lên báo hiệu đã đến giờ vào lớp. Bấy giờ đám đông mới được giải tán. Ai về lớp người nấy. Sân trưởng trở về vẻ tĩnh lặng vốn có của nó.
…Nó ngồi học mà lòng rối bời, cố gắng giữ khoảng cách với hắn và dường như không thừa nhận sự hiện diện của hắn. Còn hắn, hắn biết nó khó xử đến thế nào vì Nhi là bạn thân của nó và người Nhi thích lại là hắn. Hắn nghĩ nên cho nó thời gian để suy nghĩ và quyết định… Phía cuối lớp, Nhi vẫn nhìn nó với ánh mắt chứa đựng vẻ căm phẫn đến tột cùng và chỉ chực chờ bắn ra những tia lửa. Và rồi hai tiết học trôi qua rất nhanh. Tiếng trống trường lại vang lên, giờ ra chơi đã đến rồi. Nó nhìn ra ngoài lớp với ánh mắt chán nản. Nó nhớ, cảm thấy rất nhớ những giờ ra chơi ngày nào cùng Nhi đi mua bánh tráng trộn, nhớ lắm những lúc cùng nhỏ ngồi than lên than xuống bởi những bài kiểm tra khó quá. Nó nhớ chỉ cách đây có hai ngày trước thôi, nó và Nhi rất vui vẻ cơ mà, sao giờ đây lại ra nông nỗi này. Bất chợt, nó quay xuống nhìn về phía cuối lớp như muốn tìm một thứ gì đó thân thuộc của ngày nào, nhưng cái nó nhận được chỉ là cái nhìn sắc lạnh đầy căm ghét của Nhi dành cho nó. Bây giờ trong lớp chỉ còn nó và một vài người khác. Lòng nó chợt nghĩ đến một điều rồi tiến về phía cuối lớp, bàn của Nhi.
-Nhi à, bạn nghe mình nói được không? Thực ra mình và Minh chỉ là….
-Chỉ là thân thiết với nhau thôi. Chỉ là cùng nhau cười đùa trên nỗi đau của người khác mà thôi. Sao đây, mày định giải thích với tao như vậy phải không? Hả? Đồ giả tạo, mày còn định đeo bộ mặt thiên thần đó đến khi nào nữa? Nói cho mày biết, tao không chịu thua mày đâu! Nhất định, Minh sẽ là của tao, trái tim cậu ấy chỉ dành cho tao thôi! Mày có hiểu không, khôn hồn thì tránh xa Minh ra, không thì đừng có trách tao ác, nhớ đấy!
-Chuyện không phải như vậy mà! Bảo Nhi! Bảo Nhi!
Nhi nói xong thì hậm hực bỏ ra ngoài, để lại nó một mình trong lớp. Nó chỉ muốn giải thích cho Nhi biết giữa nó và hắn chỉ là bạn thân thôi. Nó cũng chỉ xem hắn như một người bạn, hoàn toàn không có ý gì khác. Nhưng Nhi không tin nó, không còn tin nó nữa rồi….Nó cảm thấy sống mũi mình cay cay, là nó…đang khóc. Nó buồn lắm, không phải là vì Nhi không tin nó mà là vì…dường như tình bạn của nó và Nhi đã không còn. Tình bạn mà cả hai cùng nhau vun đắp suốt bốn năm trời tưởng chừng như không gì chia rẽ được…Giờ đây chỉ còn lại những tổn thương trong lòng nhau như thế này sao? Nó không tin, nó không muốn tin những gì đang diễn ra ở thực tại, nó đã mất đi hai người bạn mà nó yêu quý nhất. Nó ước đây chỉ là một cơn ác mộng, khi tỉnh dậy mọi chuyện chỉ giống như một giấc mơ mà thôi. Nhưng điều nó ước không thành hiện thực rồi. Nhi đã không còn xem nó là bạn nữa mà xem nó như kẻ thù, như một người xa lạ. Nó thấy tim mình đau quá…Nhi đối với nó không khác gì một người chị, một người bạn, một người nó xem như không thể thiếu trong cuộc sống của nó và, còn cả Minh nữa. Mất rồi, mất thật rồi, nó như chết lặng, không khác gì một người mất hồn. Nó thơ thẩn đi về phía bàn của mình rồi úp mặt xuống nức nở.
Bảo Nam – một người bạn trong lớp cũng luôn yêu quý nó. Nam thấy nó như vậy cũng đau lòng. Cậu tiến lại bàn nó an ủi:
-Song Song, bạn đừng buồn nữa, đừng khóc nữa, như vậy sẽ xấu lắm đó. Có mình nè, bạn không vui chuyện gì cứ kể cho mình nghe đi, mình sẽ giúp bạn cảm thấy thoải mái hơn. – Nam mỉm cười thật tươi làm diụ đi nỗi buồn trong lòng nó.
-Nhi hiểu lầm mình với Minh nhưng mà thực sự mình và cậu ấy chỉ là bạn bè với nhau thôi hoàn toàn không có chuyện khác. Nhi không tin mình, tình bạn của tụi mình không còn nữa, không…còn…nữa.