Tiểu Minh lắc lắc đầu, tận tình giải thích thật ngắn gọn xúc tích cho Đông Đông hiểu.
"Em hiểu sai về mùi cơ thể rồi! Mùi cơ thể nào phải mùi nước mắt, nước miếng hay nước tiểu đâu. Nó là mùi đặc trưng từ cơ thể chúng ta tỏa ra, em ngửi ở đâu trên cơ thể cũng cảm nhận được ngoại trừ một số chỗ nhạy cảm. Như baba chúng ta đó, lại gần y như rằng mới bú sữa bình xong, cả người baba thơm phưng phức mùi sữa tươi nguyên chất luôn."
"Oh...! Đúng là baba có mùi thơm đó thiệt."
Đông Đông gật gù gật gù như ngộ ra một chân lý sống mới còn Trang Dụ thì tức muốn hộc máu, cậu giậm giậm chân, ưỡn bụng lên cãi lại:
"Tiểu Minh! Con tại sao lại ví baba giống như đứa con nít miệng còn hôi sữa vậy hả? Cái gì mà bú sữa bình? Con nói lại cho đàng hoàng không thì đừng có trách baba đập con nát mông."
Tiểu Tinh cười hì hì, tiến lên châm dầu thêm lửa. "Baba đúng thật là như vậy mà. Ở đâu có baba là ở đó có trẻ trâu. Mùi trẻ trâu trên người baba nồng lắm luôn. Gì đâu mà lâu giận lẫy cha, cha nói ngọt vài câu lại xiêu lòng. Rồi đụng chuyện gì phật lòng baba là baba khóc hu hu làm nũng với cha. Cộng thêm trình độ kiến thức trong tình yêu của baba hạn hẹp đến nỗi không thể hạn hẹp hơn nữa. Nè... tụi con mới có học mẫu giáo mà còn biết nhiều hơn baba. Nói mà để baba độn thổ trốn nhục luôn thì baba còn thua tiểu Hi về mảng này nga. Ha ha! Đúng không mọi người?"
Đám nhóc đồng thanh, đồng thủ tạt nước đá lạnh như Kỷ Băng Hà vào mặt cậu: "Chính xác! Chú Dụ là điển hình của trẻ trâu mọi thời đại."
Kể cả Cố Ngạo cũng nói hùa theo mấy nhóc làm cậu đã tức càng thêm tức hơn.
"Mấy đứa... Anh... anh vậy mà dám hùa theo tụi nhỏ ăn hiếp em. Em giận anh luôn! Em đi về! Hừ! Tất cả mấy người đều đáng ghét như nhau. Thấy người ta hiền rồi ăn hiếp tới. Xấu xa!"
Ôm bụng bầu to đùng, cậu trợn mắt lườm từng người từng người một mới dỗi hờn đi về. Cố Ngạo nhanh tay lẹ chân kéo cậu lại ôm ôm, đã đời để cậu ngồi luôn trên đùi mình.
"Em bớt giận đi mà bà xã. Anh xin lỗi em nhiều nhiều. Ở đây xem phim tình yêu tuổi mẫu giáo chút nữa rồi về."
"Anh chọc em vậy mà kêu em bớt giận được. Em cứ giận lẫy anh vậy đó thì sao? Ai bảo anh hùa theo tụi nhỏ làm chi? Vợ anh đây anh không bênh mà đi bệnh con. Càng nghĩ càng thấy tức gì đâu á. Bỏ ra coi... em muốn đi về. Đi cho khuất mặt để mấy người nói xấu tui thỏa thích."
Phồng mang trợn má lên mà dỗi, cậu nói đi mà cứ cắm cọc tại đùi anh không chịu đứng dậy, tay đánh đánh ngực anh như đánh răng. Càng mạnh miệng cậu càng giống một dụ thụ đang rù quến chồng "anh mau đến ăn em đi, em ngứa mông quá". Đám nhóc cười trộm, thầm khẳng định những gì nhận định về cậu trước giờ là đúng. Làm nũng với chồng thấy mà phát sợ, vậy còn là ông nội của trẻ trâu luôn chứ ở đó mà trẻ trâu bình thường. Tiểu Minh, tiểu Tinh nói vậy là còn chừa cho cậu nhiều cọng giá lắm rồi. Chứ nói quạch tẹt tới rách quần rách áo là rễ giá cũng không mọc nỗi một cọng.
Cố Ngạo mặt kệ cậu đánh cậu dỗi mà kéo cằm cậu lại hôn nhẹ lên môi cậu. Một chiêu vụn vặt đó thôi mà đã làm cậu không còn sức hờn dỗi nữa, chỉ biết ngượng ngùng nấp mặt vào ngực anh.
"Đáng ghét!"
"Bà xã đừng có giận anh! Tính em phải trẻ con một chút, dễ dụ một chút như vậy mới đáng yêu. Đây được xem là chồng cưng chồng chiều, anh đã yêu em rồi thì em không cần phải trưởng thành. Mấy đứa con không có được chọc vợ cha. Làm vợ cha buồn cha trừ lương không cho tụi con tiền ăn vặt đâu nha."
Hai nhóc nghe vậy bĩu bĩu môi, vì sự nghiệp kiếm tiền nuôi vợ phải hy sinh.
"Dạ... baba không có trẻ trâu. Baba dễ thương hơn trẻ trâu nhiều."
"Baba là con bò sữa" câu cuối này hai nhóc tự nói trong lòng mình, cười trộm vì cảm thấy mình thật thông minh. Không cho nói xấu trước mặt thì nói xấu sau lưng. Hắc hắc!
"Ừm... Em tạm tha cho anh lần này. Tha lỗi luôn cho hai đứa đó. Cấm nói baba là trẻ trâu! Thơm thơm ông xã thêm cái nè. Moa moa..."
Miệng lưỡi lẽo lự cỡ đó không dụ dỗ được Trang Dụ mới là lạ. Cậu ậm ờ, vòng tay câu cổ anh, đem cái tấm thân xôi thịt tựa hết vào bờ vai vững chãi này. Cố Ngạo được hôm thì vui nhưng lại đổ mồ hôi hột lộp độp, ráng cười thiệt tươi để che đi sự mệt nhọc của mình. Vợ thương thì thương thật nhưng dạo này cân nặng tăng lên vù vù không biết điểm dừng, tới trâu bò còn đứng không vững để cậu ngồi lên luôn ấy chứ. Điệu này tới lúc vợ sinh anh đem xe ba gác kéo cậu đi là vừa.
Đám nhóc bị ăn cẩu lương, chụm đầu xù xì to nhỏ bàn tán tới lui.
"Baba nói câu "tạm tha cho anh lần này" cả trăm cả ngàn lần rồi đó. Có lần này thì cũng có thể có thêm lần khác, hèn gì cha cứ thích chọc baba dỗi hoài bởi đâu có sợ bị trừng phạt đâu. Hắc hắc! Cơm chó lại tràn ra nữa rồi kìa, tràn ngập bản họng đủ đem chôn tụi mình luôn. Hazz..."
"Đúng đúng... vợ chồng chú ba muốn chúng ta bội thực cơm chó mà chết đó. Dễ sợ thiệt! Hôn môi ngay trước mặt con nít vậy mà coi được, hèn gì con nít nhà này trưởng thành sớm là đúng rồi. Tính tình thì trẻ trâu nhưng lại hay làm chuyện người lớn thế kia mà."
Tự nhiên đang trong tình cảnh lâm li bi đát sắp chia tay câu chuyện lại bẽ lái qua cái khác làm ba nhóc tí diễn viên chính ngày hôm nay tuột mút cảm xúc gần về âm luôn. Tiểu Hải, tiểu Nhân bắt đầu kháng nghị:
"Hai chú hãy để yên cho tụi con chuyên tâm giải thích với bé Đông đi mà. Trong cái tình cảnh éo le này mấy chú còn tâm trạng hôn hít yêu đương cho được. Chỉ có chuyện mùi thơm thôi mà dẫn dắt qua tới trẻ trâu rồi yêu đương chiều chuộng này nọ. Chán quá đi! Bé Đông mà không bị què là nãy giờ tụi con kéo ẻm vô bụi chuối tâm sự rồi. Bé Đông chuyên tâm nghe tụi anh giải thích nha. Mặc kệ sóng gió, cẩu lương ngoài kia đi."
Đông Đông gật gật đầu: "Dạ! Vậy hai anh nói đi, tại sao hai anh hổm rài không thèm đến thăm em. Hai anh có biết em ngày nhớ đêm mong trong ngóng hai anh đến cưng em không? Trái tim bé bỏng này của Đông Đông bị hai anh chẽ làm hai rồi vậy mà hai anh còn muốn bóp nó nát vụn nấu cháo cho chị này ăn. Hức hức!"
Nước mắt lại sắp như suối phun, Đông Đông quả nhiên là con trai cưng của Trang Dụ, mít ướt thấy mà sợ. Không bao lâu cảm xúc lại trầm xuống, xúc động đậy làm mọi người trố mắt nhìn Đông Đông nhập tâm diễn sâu. Tiểu Hải chấm chấm nước mắt bi thương, âu sầu trả lời bé:
"Bé Đông đừng giận tụi anh mà. Tụi anh cũng muốn đến thăm em lắm nhưng mà không có được. Ông nội tụi anh bị bệnh, mọi người trong nhà thay phiên chăm sóc đã vậy nhà tụi anh nhiều con nít lắm, đâu ai rãnh chở tụi anh đi qua nhà em chơi. Với ba mẹ nói bệnh viện nhiều vi khuẩn con nít không nên vào vì dễ bị nhiễm bệnh. Tụi anh cũng là con nít cũng biết sợ vậy. Ngay cả chuyện đến trường cũng không ai rảnh đưa tụi anh đi nên bất đắt dĩ tụi anh mới đi nhờ xe của bạn gái này chứ bộ. Bạn hàng xóm chơi từ nhỏ tới lớn, đi ké xe xíu có sao đâu mà bé Đông ghen lồng ghen lộn ghen nay nóc trường a."
Tiểu Nhân cũng thút tha thút thít kể lễ, nước mắt nước mũi chèm nhem:
"Đúng rồi! Tụi anh đi nhờ xe người ta cũng ngại lắm chứ bộ. Tụi anh tính khi nào ông nội hết bệnh là qua thăm em liền. Chưa chi mà bé Đông đã đem binh đoàn tới bắt cóc tụi anh hỏi tội. Mà hỏi không không cho người ta trả lời. Tim em chia nửa còn tim tụi anh đều trao trọn cjo bé Đông rồi. Em lời quá trời, có tận hai quả tim yêu em thế mà chê. Mì tôm còn chưa biết nấu lấy gì nấu cháo nội tạng cho bạn này ăn. Hức hức..."
............:))