Thời gian cứ vậy trôi qua, thấm thoát chỉ còn một tháng nữa là Trang Dụ và Trang Bảo sẽ sinh con. Mọi chuyện diễn ra trước đó vô cùng bình thường, cả nhà đều vui vui vẻ vẻ trải qua cuộc sống vô cùng hạnh phúc. Nhưng dạo gần đây không biết là do Trang Dụ mang thai làm Cố Ngạo không thể làm vận động mạnh được hay quá bận rộn chăm sóc vợ mà anh có những biểu hiện rất chi là lạ lùng. Mỗi ngày anh tan làm sẽ mang về vài cái nón bảo hiểm với đủ màu khác nhau. Cậu không biết anh mua để làm gì trong khi nhà chẳng có một chiếc xe máy hay xe đạp nào. Cậu đinh ninh nghĩ là anh thích sưu tầm nón bảo hiểm mua vui, cũng xem như một phương pháp xả stress. Vậy thì cũng thôi đi, anh hôm nay lại đem chúng nó để khắp nhà, cách 5 mét sẽ có một cái nón bảo hiểm, 1 đôi bao tay, tậu thêm một cái áo khoác thật dày cui. Nhìn căn nhà bây giờ chẳng khác gì cửa hàng bán đồ bảo hộ. Cậu chẳng biết làm gì chỉ biết ngao ngán thở dài.
Mọi người có hỏi Cố Ngạo tại sao lại làm như vậy nhưng anh chỉ lắc đầu nói đó là chuyện đại sự gia đình, chờ hồi sau sẽ rõ. Không biết hồi sau là hồi nào nên thôi chẳng ai thèm quan tâm nữa. Trang Dụ sợ chồng mình bị áp lực quá nên tổn thương dây thần kinh nào rồi. Bởi vậy tới tối cậu lôi anh vào phòng tâm sự thầm kín.
"Ông xã! Anh nói cho em biết anh đang có vấn đề gì đi. Dạo gần đây em thấy biểu hiện của anh lạ lắm à nha. Chồng à, anh buồn phiền thì hãy nói ra, vợ giúp anh giải quyết. Hay bây giờ anh cùng lăn lộn với em một chập để thoải mái tinh thần ha. Hôm nay em khỏe lắm, bồi anh chơi một chút không thành vấn đề đâu."
Cố Ngạo cười hì hì, tay xoa xoa bụng cậu: "Anh vẫn bình thường mà! Em mang thai đã tám tháng mấy rồi, lăn lộn không tốt cho bé cưng trong bụng đâu. Anh vẫn nhịn được, em yên tâm."
Trang Dụ nhíu nhíu mày, không tin anh bình thường nên tiếp tục chất vấn anh.
"Nếu không có vấn đề gì vậy anh mua nhiều nón bảo hiểm, bao tay, áo khoác làm cái giống gì. Anh nhìn xem bây giờ cả cái nhà thành cái gì rồi? Đâu đâu cũng có bóng dáng chúng xuất hiện. Em không muốn nghe anh nói đây là chuyện bí mật đâu. Em muốn biết nguyên nhân thật sự kìa."
Không nói là không nói, anh quyết tuyệt lắc đầu, đem cậu kéo vào lòng vừa ôm vừa xoa.
"Chẳng có chuyện gì đâu, anh mua để phòng hờ vậy thôi. Chờ tới lúc em sinh con thì em sẽ tự động biết thôi. Em nhìn anh từ trên xuống dưới chỗ nào cũng ổn cả. Anh nói thật đấy! Mấy chuyện vặt vãnh này em đừng quan tâm làm chi cho mệt. Em hảo hảo nghỉ ngơi để công chúa của chúng ta sinh ra trắng trẻo, mập mạp, đáng yêu đi nào."
Thờ dài thường thượt, cậu dán chặt vào người anh mà ngửi ngửi mùi hương nam tính ấy. "Hazz... thôi được rồi! Anh không nói thì em cũng không ép. Ây da..."
"Con lại đạp em hả?"
"Ừm... con gái anh thật bạo lực. Quậy baba đau bụng chết đi được. Con đạp mạnh lắm đó... đau..."
"Để anh thay em dạy con. Dám ăn hiếp em anh tuyệt đối không tha."
Cố Ngạo dùng tay vừa xoa vừa phê bình tiểu sinh linh trong bụng cậu.
"Con hư lắm rồi đấy! Baba đang đau kìa, con mà lì như vậy cẩn thận con vừa ra đời cha tét nát mông con. Còn nữa, cha sẽ đem con gả sớm không cho ở gần cha với baba nữa. Cha kiếm mối trai xấu, làm con mỗi sáng thức dậy thấy chồng như thấy yêu quái, ám ảnh xỉu lên xỉu xuống. Ngoan ngoãn thì cha cho ở nhà lâu lâu, con ế nhệ tới già cũng được, cha đây nuôi nổi.Còn muốn có chồng thì cha đảm bảo con sẽ có một anh chồng thật đẹp trai, giàu có, cưng vợ như vàng như ngọc. Đừng đạp baba nữa nha, ngủ đi cục cưng. Bé ngoan là phải biết nghe lời cha, baba. Moa moa..."
Anh nói rồi cúi xuống hôn hôn lên cái bụng nhô to, bên trong đang động đậy không ngừng.
Nghe anh uy hiếp con, trong lòng cậu như rót đầy mật ngọt, vừa vui vừa tức. Đúng là chỉ có chồng cậu mới nói ra những lời bại hoại vậy với con thôi. Suốt ngày ý đồ em con mình gả chỗ này, bán chỗ kia, tìm mối sui gia ngay còn sơ sinh. Cơ mà hết đau rồi!
"Anh nói bậy bạ cái gì vậy hả? Ai lại phạt con kiểu như anh. Cẩn thận em cho anh ra ngoài đường ngủ bây giờ. Azz... nhưng quả thật anh làm vậy rất hiệu quả nga. Con bé không còn đạp em nữa này. Còn nhỏ mà cũng nghe lời dữ thần. Chắc tâm tính con bé mê trai giống anh rồi. Nhà Cố gia gen di truyền thật dữ dội."
Nhướng nhướng mày, anh lại nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cậu. Lời nói ra mang theo chọc ghẹo cũng mang theo chút ngọt ngào.
"Bậy! Em nói sai quá sai rồi. Anh không hề mê trai chút nào cả. Anh chỉ mê em thôi, duy nhất chỉ mình Dụ Dụ. Người mà mê trai thật sự mới là em đó. Hắc hắc! Khi xưa em chẳng phải ngất ngây với nhan sắc của anh, nhìn mãi không rời, mặt đỏ tai hồng mượn rượu tỏ tình đấy ư. Anh chuyện gì có thể quên chứ chuyện liên quan đến em anh không bao giờ quên đâu. Ha ha! Ui da..."
Nhớ tới chuyện đó làm cậu xấu hổ không biết tìm chỗ nào trốn cho bớt nhục. Anh nói rất đúng, khi xưa cậu mê trai đẹp mới dính tới anh. Khổ nổi là anh đẹp trai thiệt, nhìn xong muốn rụng tim luôn ấy chứ. Lúc đó không vì con em họ của anh thì cậu đâu tới mức uống rượu nói xàm ngôn loạn ngữ, chẳng biết lúc đó bản thân nói ra những gì nữa. Chậc! Nhưng không có vụ đó thì cậu cũng từ từ cua anh, anh đỗ cậu mấy hồi. Nhìn vậy thôi chứ cậu cũng ngon giai lắm, con gái mê cậu trãi dài từ đầu sông tới cuối sông đấy nhá.
Tự biên tự diễn cho bớt tự ái, cậu nhéo nhéo lỗ tai anh vặn vẹo trả thù. Cố Ngạo a a kêu đau, bụm tay di đầu theo sức kéo của cậu.
"Đau quá bà xã... ui da... lỗ tai anh sắp rớt rồi nè. Em học ai cái chiêu nhéo lỗ tai này vậy hả? Úi... đau đau đau... anh sai rồi, bà xã tha mạng cho anh đi mà."
"Anh đừng mơ! Dám nói em mê trai, tay em tức quá không tự chủ nhéo tai anh cho đỡ tức đó."
Anh khóc không ra nước mắt, vội vàng cầu cầu xin xin, bộ dạng thê thảm nào giống với đại ca của hàng trăm hàng ngàn người đâu.
"Em ác quá... Bạo lực gia đình... ui ui... anh sai rồi... vợ ơi, anh mê trai... là anh mê trai. Em không có mê trai, em mê anh thôi. Ui da... tại anh giống đàn ông."
"Phụt... ha ha ha... anh đau tới điên rồi."
Cậu thả tai anh ra, ôm bụng cười nắc nẻ vì anh quá ngốc đi. Anh không giống đàn ông chẳng lẽ anh giống đàn bà. Chợt nhận ra chồng mình không nắm rõ giới tính bản thân nga.
"Ưm..."
Thẹn quá hóa giận, Cố Ngạo trở mình đè cậu xuống giường, mạnh bạo mà hôn cậu tới tấp. Cậu không kịp phản ứng, quơ tay đánh đấm loạn xạ vẫn không thoát khỏi, đành cam chịu để anh ức hiếp mình. Tới lúc tách rời ra, cậu thở hồng hộc nói không nên lời, mặt đỏ bừng bừng vì thiếu dưỡng khí.
"Em còn dám cười anh nữa không. Em xem lỗ tai anh đỏ hết rồi này. Thật là, bạo lực... Bây giờ em làm đau anh một cái anh liền hôn em mười cái, ghi sổ em thiếu anh mười hiệp ân ái. Chờ khi nào em sinh xong, bồi bổ cơ thể tốt lên anh liền bắt em trả nợ. Tới lúc đó em khóc lóc cậu xin anh cũng vô dụng. Hắc hắc..."
"Anh... sắc lang! Đáng ghét! Muốn phá nát mông em lắm rồi. Anh ăn gì không thế? Ai chơi một lời mười như anh không? Gian thương à nhầm gian tình."
Đời này cậu xác định bị anh đè, ăn hiếp mãi rồi. Cáo già, bá đạo kiểu này ai mà chống lại nổi. Cậu đau lòng khóc ròng ai oán trong lòng, bỏ tật cái tội mê trai.
"Em chửi đã đi, anh hi vọng tương lai em có sức để chửi."
.................:)) Lạy hồn ông Ngạo... thương không nổi ba giây mà.
Dạo này thi cử tấp nập, để mấy bạn chờ lâu. Hic, nhưng đó chỉ là khởi đầu, mị còn hàng tá môn đang chờ.