Hạnh Phúc Tái Sinh

chương 114-3: hôn lễ (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc Trinh Nương nghe nói đến lễ hợp cẩn, ngón trỏ nhảy dựng, thân thể mềm mại căng thẳng mất tự nhiên.

Nhữ Dương vương thấy thế tâm tình càng thêm trầm trọng, nàng mất hứng khi gả cho hắn?

Là hắn miễn cưỡng nàng?

Nhận chén rượu, Trinh Nương nhìn Nhữ Dương vương nở nụ cười mềm mại.

Cùng hắn giao tay, Trinh Nương giống như xấu hổ thẹn thùng mất thăng bằng nghiêng mình ngã về phía trước.

Nhữ Dương vương theo bản năng đỡ lấy nàng, móng tay ở ngón trỏ bên bàn tay phải của Trinh Nương khẽ đụng đến chén rượu trong tay Nhữ Dương vương...

Thân thể Trinh Nương mềm mại không xương dựa vào lòng Nhữ Dương vương.

Khiến cho Nhữ Dương vương rung động, sắc đẹp mê người dù hắn cách nàng một thân lễ phục, nhưng vẫn nhận ra Trinh Nương có bộ dạng rất đày đặn quyến rũ.

Trong khoang mũi có thể ngửi được mùi thơm nữ tử rất mới lạ, vừa đạm, lại vừa câu dẫn lửa nóng.

Mấy ngày gần đây Nhữ Dương vương bị mùi hương ở trong phòng Lý trắc phi huân muốn ngạt thở.

Lúc này lại ngửi được mùi vị tươi mát trên thân thể Trinh Nương, rất thoải mái.

- Tân nương tử đừng gấp, lễ hợp cẩn còn chưa có uống đâu.

Hỉ ma ma lên tiếng trêu đùa, mặt Trinh Nương xấu hổ ửng hồng, hàng lông mi tinh tế run rẩy như hồ điệp, cắn môi, khẽ nói:

-Xin lỗi, vương gia.

Thanh âm nhỏ như tiếng mèo con, bộ dạng thì yêu kiều mềm mại, cào cấu lòng Nhữ Dương vương như có một ngọn đuốc.

- Ở trước mặt bản vương không ai dám cười nhạo nàng.

Hắn liếc nhìn cảnh cáo Hỉ ma ma:

- Không được nhiều lời.

Hỉ ma ma tự biết mình đã nói lỡ lời, liên tục phúc thân nhận sai:

- Vương phi điện hạ chớ phiền muộn, lão nô biết sai rồi.

Trinh Nương khẽ ngẩng đầu, cho dù có vương gia làm chỗ dựa cho nàng, thì cũng không thể nói trực tiếp như vậy:

- Vương gia uống tửu hợp cẩn.

Nhữ Dương vương cùng Trinh Nương đối ẩm, lúc uống rượu ngon vào miệng, Nhữ Dương vương khẽ nhíu mày.

Uống hết rượu hợp cẩn, Hỉ ma ma nhìn tư thế của Trinh Nương khi uống rượu, cười nói:

- Phu thê hòa hợp, nhi nữ song toàn, chúc mừng vương gia, chúc mừng vương phi, sớm sinh quý tử.

Sắc mặt Nhữ Dương vương cũng không có nét vui mừng, hắn cũng không thể có nhi nữ.

Chuyện này hắn vẫn luôn giấu diếm rất tốt...

Trinh Nương cũng giống như những tân nương mới gả, vẻ mặt e lệ, xẩu hổ, sau khi dùng xong bánh gạo, Trinh Nương nghe Hỉ ma ma hỏi một:

- Sinh hay không sinh?

Trinh Nương rũ mắt nghiêm mặt, đáp:

- Sinh.

Thông tục thú gả đã xong, Nhữ Dương vương có tâm với Trinh Nương, nên không cho trắc phi thông phòng đến phòng tân hôn khiến nàng phiền muộn.

Nhữ Dương vương nhìn chằm chằm Trinh Nương, giống như phải khảm nàng vào trong lòng.

Tay Trinh Nương nắm chặt đệm chăn, thẹn thùng gợi lên phong tình, da thịt bạch ngọc tráng nõn mê người.

Nhữ Dương vương trong lòng khó nhịn, bàn tay đụng chạm hai má Trinh Nương, mới đụng chạm một chút, khuôn mặt Trinh Nương đã ửng hồng.

Trinh Nương thẹn thùng e thẹn càng khiến tâm Nhữ Dương vương ngứa ngáy khó chịu.

Lúc động tình đôi mắt so với lúc bình thường càng sáng ngời hơn, thân thể Trinh Nương càng mềm mại uyển chuyển.

Nhữ Dương vương nâng cằm của Trinh Nương, đối diện với nàng:

- Trinh Nương? Mạnh Trinh Nương?

- Vương gia, là thiếp.

Nhữ Dương vương an tâm, là Trinh Nương, Nàng giống như tuyết liên thuần khiết sao có thể có tâm kế?

Nhưng trong lòng Nhữ Dương vương luôn tồn đọng một phần nghi hoặc.

- Bản vương ra ngoài tiếp đón tân khách, nàng hãy rửa mặt chải đầu tháo trang sức trước đi, bản vương đi ròi sẽ sớm trở về.

Trinh Nương bắt lấy ống tay áo của hắn, Nhữ Dương vương quay đầu nhìn, Trinh Nương e lệ thu tay lại:

- Vương gia hãy uống một chút rượu thôi, thiếp thân lo lắng cho người.

Giọng Nhữ Dương vương ôn hòa thêm mấy phần, giống như sợ thương tổn đến Trinh Nương, thanh âm trầm thấp từ tính:

- Bản vương biết hôm nay là ngày gì, chờ ta.

-Dạ.

Trinh Nương giống như e thẹn thụt cổ, xấu hổ nói:

- Không nói với người nữa.

Hợp lúc biểu hiện ra lưu luyến, nhìn thấy Nhữ Dương vương cười vui vẻ rời đi.

Trinh Nương thở phào một cái, thu thập đồ vật hợp cẩn, Vân Nhi giúp Trinh Nương cởi bỏ lễ phục nặng nề.

Trong phủ đường hoàng tràn thiết, bát bảo lầu các đồ vật trân quý cổ xưa, trên vách tường treo tranh chữ của danh nhân.

Tây sương phòng rèm che Lưu Ly rũ xuống, Trinh Nương bình tĩnh quan sát tân phòng, Vân Nhi cười nói:

- Nô tỳ nghe nói là tự vương gia bố trị mỗi một đồ vật cổ xưa ở đây đều là vương gia tuyển chọn cho người, còn không phải là vì không muốn người bị ủy khuất sao?

Rất khó nhìn thấy đồ vật nào ở trong Nhữ Dương vương phủ mà không đáng giá bạc vàng, Trinh Nương thở dài:

- Ta biết vương gia thương tiếc ta, nhưng ta càng hy vọng có thể nhìn thấy hắn hăng hái sa trường, cũng không phải ta muốn hắn lãnh binh chém giết, chỉ điểm giang sơn, mà ta thật sự không đành lòng nhìn thấy Nhữ Dương vương suy sút như vậy.

Hắn có thể bình thản trôi qua ngày tháng trong vương phủ, nhưng cũng không thể không có một chút quyền bính nào.

Càn phải biết hướng đi kế vị trong triều đình, nâng đỡ Nhữ Dương vương phủ không thể là thế tử, mà phải là hắn...Nhữ Dương vương.

Trinh Nương cũng nghe nói mấy năm gần đây Nhữ Dương vương rất suy sút, nàng sẽ từ từ thay đổi hắn, khiến hắn có sức sống.

Nếu không hắn sẽ thành đại thúc già nua chờ chết, Trinh Nương đối với tương lai sau này ở trong vương phủ đã có quy hoạch.

Nàng muốn Nhữ Dương vương sủng nàng, nhưng tuyệt đối không thể chịu được một đại thúc vô năng sủng nàng.

Nếu Nhữ Dương vương chỉ còn lại cái thùng rỗng, nàng ở vương phủ còn có thể ngẩng đầu sao?

Tuy nàng không thích xã giao này nọ với đám mệnh phụ, nhưng cũng không thể chịu nhục.

Vũ nhục nàng, còn không phải là vũ nhục Nhữ Dương vương sao? Nếu vương gia vẫn còn quyền lực trong tay, thì mới vừa rồi Nhu Nương dám nói lời trào phúng nàng sao?

Là vì Thế tử...Trinh Nương xoa trán, nàng sẽ không giúp đỡ thế tử, nhưng sẽ dạy dỗ hắn bị quản chế vì thê tộc mà không có tiền đồ.

-Ân oán rõ ràng, đại tỷ, ta không giống ngươi.

Trên giường đã phơi bày nguyên khăn, Trinh Nương cẩn thận suy nghĩ.

Ngân châm kẹp vào đầu nhẫn tròn, nàng cũng không có quên gì, Trinh Nương yên lặng chờ đợi Nhữ Dương vương.

Nhữ Dương vương phủ rất náo nhiệt, Triệu Duệ Kỳ cùng Yên Nhiên bình thản ứng phó tân khách.

Hôn lễ trong vương phủ không phải do thế tử phi chủ trì xử lý, phu thê bọn hắn cũng không cần quá nhiệt tình.

Nhưng cũng sẽ không làm Trinh Nương khó coi, không thân không gần, ôn hoà, nhưng cũng vừa đủ.

Hoàng đế vừa sửa chữa lễ nhạc, tư sinh tử đã trưởng thành thì phải đối đãi với kế mẫu như thế.

Yên Nhiên thản nhiên nói:

- Ở Mạnh gia của ngoại tổ phụ, nàng là tiểu di của ta, ở vương phủ nàng là kể phi, di cùng kể phi không thể đối xử giống nhau.

Tân khách hiểu rõ thái độ của thế tử phi đối với kế phi, vẫn coi là kế mẫu mà tôn trọng, chứ không phải coi như thân di bên ngoại tổ phụ mà thân cận.

Yên Nhiên không phải là kẻ tiểu nhân sẽ mở miệng nói Trinh Nương thị phi này nọ, như vậy nàng sẽ tự hạ thấp thân phận của chính mình.

Sẽ bị người khác nhìn không nổi, nói nàng bụng dạ hẹp hòi không hiểu chuyện.

Tiệc tửu trôi qua phân nửa, Nhữ Dương vương nhìn thấy Triệu Duệ Kỳ cùng Yên Nhiên rời đi.

Hán cũng định trở về tân phòng bầu bạn cùng Trinh Nương, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng.

Trinh Nương lại nhớ thương hắn rất lâu, nhưng lúc hắn rời bàn tiệc lại nghe thấy lời Yên Nhiên nói:

- Biểu ca, ta cùng chàng đi thắp cho mẫu thân nén hương đi, nói với nàng một tiếng, rốt cuộc Trinh di cũng trở thành kếphi.

- Hôm qua ở trong mộng ta gặp mẫu thân.

Triệu Duệ Kỳ đem áo choàng khoác lên người Yên Nhiên

- Cẩn thận lạnh.

Triệu Duệ Kỳ nắm tay Yên Nhiên, hai bàn tay đan xen vào nhau, Yên Nhiên nói:

- Mẩu thân khích lệ biểu ca, cũng sẽ nói ta đã trưởng thành, có thể chăm sóc biểu ca rất tốt.

- Ta biết hôm nay nương còn có thể tới gặp nàng.

-Hôm nay? Vì sao?

Triệu Duệ Kỳ nhìn Yên Nhiên chăm chú, cười nói:

- Nương chờ đợi điều gì còn căn ta phải nói sao?Biểu muội?

- Chuyện này cũng không phải chỉ có mình ta là có thể làm được, một lát nữa dâng hương cho mẫu thân, chàng nói đi, không liên quan đến ta.

- Được, ta sẽ nói với nương, sẽ cố gắng cày cấy, khổ cực nàng ròi...

Yên Nhiên dẫm lên chân Triệu Duệ Kỳ:

- Không nói với chàng nữa.

Nhữ Dương vương trốn sau đại thụ, đàu dựa vào thân cây, nhìn về phía từ đường, Nhàn Nương...

Hắn nhìn nhi tử cùng nhi tức cùng nhau dâng hương, nhìn bọn chúng rời đi, bọn chúng thật xứng đôi.

Hắn muốn lúc hắn còn trẻ, cũng sẽ cùng Nhàn Nương vui đùa, khi đó hắn vẫn là thiếu niên phong nhã hào hoa.

Mà hiện nay hắn đã già đi...

Sau khi tưởng niệm Nhàn Nương, Nhữ Dương vương trở về tân phòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio