Vạn Phật Tự là chùa miếu đã nổi danh từ rất lâu, tục truyền nói chủ trì đời thứ nhất sau khi viên tịch, từng xuất hiện xá lợi tử, còn bầu trời cũng ẩn hiện Phật quang, lúc ấy khiến cho các tín đồ đều làm lễ bái.
(Yul: viên tịch nghĩa là qua đời chỉ dùng trong Phật giáo.
Xá lợi tử: Đó là những hạt tinh thể với đủ màu sắc, long lanh như ngọc, rắn như kim cương, búa đập không vỡ, lửa thiêu không cháy. Chúng được tìm thấy trong đống tro tàn sau khi hỏa thiêu hài cốt của một nhà tu hành nào đó.)
Mỗi một thế hệ tăng nhân ở Vạn Phật tự luôn sẽ xuất hiện cao tăng tinh thông phật lý, nổi danh không hề suy giảm.
Vì vậy, ở xung quanh kinh thành có rất nhiều chùa miếu, chỉ có Vạn Phật Tự được nhiều quan to quý nhân trong kinh thành ưu ái, hương khói tràn đầy.
Mỗi năm trong chùa đều có rất nhiều người đến dâng hương, ở trước cửa chùa Vạn Phật Tự có rất nhiều người chờ đợi.
Khác với các chùa miếu ở nơi khác, ở Vạn Phật Tự bất luận là người có thân phận cao quý đến đâu khi tới chùa cũng không được đãi ngộ đặc biệt gì.
Vạn Phật Tự đối xử với mọi người đều bình đẳng, dù đương kim Thánh Thượng đích thân tới đây, cũng sẽ không lan truyền ra ngoài.
Kể từ đó, Vạn Phật Tự càng có danh tiếng nhiều hơn, các vị phu nhân, tiểu thư khi đi chùa cũng không sợ gặp phải bọn lưu manh vô lại, võ tăng bên trong chùa miếu nghe nói phi thường lợi hại, không phải không có người chưa từng gây chuyện, nhưng chỉ cần nữ khách hành hương kêu lên một tiếng, trong chốc lát, võ tăng Đạt Ma Đường liền xuất hiện, đánh hàng ma côn pháp liền khiến bọn vô lại bỏ chạy.
Vì danh dự của Vạn Phật Tự, trừ bỏ Đại Hùng bảo điện cùng với những nơi rất quan trọng, nam nữ khách hành hương có thể ở lại nghỉ tạm ở những nơi khác.
Tiếp đãi nữ khách hành hương trừ bỏ tiểu hòa thượng ra, thì phần lớn là các vị ni cô, đừng xem thường các vị ni cô này, các nàng không chỉ có tinh thông phật pháp, đồng thời cũng học qua mấy loại công phu quyền cước.
Nếu có một con cá lọt lưới chạy vào được nơi này, thì các vị ni cô cũng có thể ứng phó, chờ võ tăng đến trợ giúp.
Đã hơn hai trăm năm, Vạn Phật Tự vẫn chưa vì triều đại thay đổi mà biến mất, ngược lại hương khói càng hưng thịnh.
- Đa tạ tiểu sư phụ.
Lụa mỏng che mặt, mặc một bộ bạch y, Mạnh Trinh Nương duyên dáng yêu kiều cùng tiểu ni cô nói chuyện, nhìn nàng lúc này, càng hiện lên vẻ bình tĩnh lạnh nhạt yên lặng.
Trinh nương đem kinh Phật giao cho tiểu ni cô, ngữ điệu mềm nhẹ dễ nghe:
- Tiểu nữ vì thân phụ, mẫu thân cầu phúc.
- A di đà phật, Phật tổ sẽ cảm nhận hiếu tâm của thí chủ.
Mỗi khi có vị tiểu thư nào đem theo tú kinh cung phụng đến trước Phật vì phụ mẫu cầu phúc, không phải người nào cũng có thể như nguyện.Vạn Phật Tự sẽ chọn lựa tú kinh tốt nhất mà cung phụng, Vạn Phật Tự luôn nổi danh là công chính nghiêm cẩn không phải cứ có gia thế hay nhiều tiền dầu vừng là có thể được chọn.
Phàm là tú kinh nào được cung phụng trước phật, không có một cái nào lại không hoàn mỹ.
Tiểu ni cô nhìn thoáng qua tú kinh trong tay Trinh Nương, không khỏi khen:
- Thí chủ nữ hồng thật tốt.
- Tiểu sư phụ quá khen, tiểu nữ cũng chỉ thiên về châm tạc một chút, có thể cung phụng trước Phật mới là tốt nhất, nếu không thể, cũng thỉnh tiểu sư phụ niệm mấy lần kinh Phật, cũng đã đủ thành toàn cho phần hiếu tâm của tiểu nữ đối với phụ mẫu.
- A di đà phật, thí chủ hãy yên tâm, mỗi nữ thí chủ tú kinh đều sẽ được các vị tỷ muội đọc.
- Vạn Phật Tự pháp tướng trang nghiêm, không hổ là thiên hạ đệ nhất danh tự.
(Yul: pháp tướng là hình dạng vạn vật theo tiếng nhà Phật.)
Trinh Nương nhợt nhạt khen ngợi hai câu, mặc dù có rất nhiều người đã nói câu này, nhưng vị tiểu sư phụ có thể nghe ra, vị tiểu thư này thật lòng biết lễ, không nịnh bợ, không hèn mọn.
Cũng không phải vị tiểu thư này muốn thông qua tú kinh mà nổi danh, sư phụ từng nói người có tâm thuật bất chính, tú nghệ dù tốt cỡ nào cũng không dùng, nàng là người thật tâm thuần hiếu, tài năng tú rất tinh thông khéo léo mới có thể tú ra tú kinh tốt đến như thế.
(Yul: tâm thuật bất chính ý nói trong lòng có ý nghĩ đen tối, không tốt.)
Sau khi từ biệt tiểu ni cô, Trinh nương lại hướng đến tượng phật hạ bái, quỳ gối trước tượng phật cầu nguyện.
Nếu Phật tổ đã cho ta xuyên qua không gian mà đến nơi chỉ tốt ở bề ngoài là Đại Minh quốc, còn dấn thân vào vị thứ nữ không được sủng ái, ta không cầu đại phú đại quý, chỉ hi vọng có thể hạnh phúc cả đời.
Sau khi Trinh Nương dập đầu bái lễ xong, liền mang theo Vân Nhi rời khỏi nơi này, đi tìm Lâm thị cùng với Mạnh Huệ Nương.
Sáng sớm hôm nay, Trinh Nương giống như mọi ngày, đều đến thỉnh an Lâm thị, nói có mấy câu, liền dâng lên hiếu kinh, Lâm thị hết sức cảm động, nắm lấy tay của Trinh nương liên tục nói nàng là nhi nữ tốt, hiền lương hiểu chuyện.
Trinh nương ngại ngùng chất phác mỉm cười, Lâm thị liền quyết định mang theo nàng cùng đến Vạn Phật Tự.
Huệ Nương tuy có chút không vui, nhưng đối mặt với vị muội muội luôn mỉm cười dịu dàng nhu thuận, Huệ Nương cũng không thể tỏ vẻ phản đối.
Trinh Nương như nguyện thuận lợi xuất môn, Vân Nhi cực kì bội phục chủ tử, càng có ý định đi theo Trinh Nương.
Lâm thị đưa Vân Nhi cho Trinh Nương cũng chỉ muốn có một cái cơ sở ngầm, chứ không trông cậy Vân Nhi sẽ làm cái gì, có Vân Nhi ở bên cạnh, Trinh nương cùng bọn nha đầu ở chung sẽ cố kỵ một chút.
Mạnh Trinh Nương thoáng nhìn ra phía sau, vị phu nhân phúc hậu đang đứng ở một bên nói chuyện với tiểu sư phụ.
Bên dưới lụa mỏng, khóe miệng Trinh Nương khẽ cong lên, dù không được chọn để cung phụng trước Phật, nhưng nhìn cách ăn mặc của vị phu nhân kia, nhất là chất liệu của y phục, Trinh Nương nhìn rất rõ, người bình thường không thể nào có được.Trinh Nương cũng không nghĩ dựa vào một quyển hiếu kinh liền được cái gì, cũng không trông cậy vào vị kia phu nhân kia sẽ giúp mình làm gì.
Nàng từ từ mở ra cục diện, chỉ cần ở bên ngoài nàng lộ ra được chút thanh danh hiếu thuận trinh tiết.
Thì dù đích mẫu Lâm thị muốn chọn vị hôn phu cho nàng cũng phải suy tính cân nhắc nhiều hơn.
Trinh Nương cũng không muốn giống vị thứ nữ tỷ tỷ kia, thành thật yếu đuối bị Lâm thị ép buộc gả đi hành hạ cho đến chết.
Không thể gả cho kẻ bạc tình bạc nghĩa, bàn tay bên trong tay áo của Mạnh Trinh Nương nắm lại thật chặt.
Trước mặt là một gốc cây đại thụ che trời, tán cây che đi ánh mặt trời, gió nhẹ khẽ lướt qua khăn che mặt.
Trinh Nương dựa lưng vào thân cây, hơi hơi ngửa đầu, thấy xung quanh không có người, liền đem khăn che mặt kéo lên, một đôi mắt như nước hồ thu ôn nhuận mang theo khát vọng tự do nhìn về phía trời xanh.
Nàng khi nào mới có thể thoát khỏi ràng buộc, đạt được điều nàng mong muốn là hạnh phúc cùng tự do, nàng thầm nghĩ làm phu nhân nhà phú quý, chẳng lẽ cũng là hy vọng xa vời sao?
Trinh Nương vô luận như thế nào cũng không nguyện làm thiếp, cũng may Mạnh gia cũng là thi lễ gia truyền.
Cũng vì Đại tiểu thư Nhàn Nương làm Nhữ Dương vương phi, cho nên Lâm thị nhất định sẽ không để thanh danh bị bêu xấu, mà để cho thứ nữ làm thiếp, vì điều này mới làm cho Trinh Nương yên tâm một chút, nhưng gả cho ai nàng làm không được đành mặc cho số phận.
- Chủ tử!
- Đi thôi
- Vâng!
Cách đó không xa ở một thân cây khác, một thân ảnh màu xanh cao lớn thoáng qua, cỏ non hơi phát ra tiếng sột soạt, Trinh Nương cảnh giác buông sa mỏng che lại khuôn mặt, khẽ liếc nhìn nhưng không hề thấy bóng người nào.
“Là gió đi.”
Khóe miệng khẽ cong Trinh Nương thầm suy nghĩ, Vân Nhi đi tới, đè thấp thanh âm nói:
- Phu nhân đang ở thiện phòng cùng thần ni đàm luận Phật lý, cũng không để Thất tiểu thư ở lại bên người, nô tỳ lặng lẽ hỏi thăm, Thất tiểu thư đã không thấy bóng dáng.
- Nàng mang theo nha hoàn nào?
- Thất tiểu thư mang theo nha hoàn bên người là Hồng Liên tỷ tỷ.
- Nàng là nhi nữ của nhũ mẫu Thất tiểu thư?
Trinh Nương khẽ nhăn mi, Huệ Nương sao có thể không thấy bóng dáng? Hôm qua nghe được tin tức, dạo này quả thật Huệ Nương có chút khác thường, nha hoàn thiếp thân Hồng Liên liên tục ra phủ, Lâm thị luôn sủng ái yêu thương, nàng hoàn toàn không cần phải lén lút trốn đi, hay nàng đang làm chuyện gì giấu diếm Lâm thị?
- Tiểu thư trí nhớ thật tốt, nàng chính là nữ nhi của Dung ma ma, từ nhỏ đã được an bài bên người Thất tiểu thư, rất trung thành.
Một tiểu thư khuê các, có chuyện gì mà phải gạt mẫu thân? Trinh Nương đang âm thầm suy tính, chợt nghe thấy tiếng bước chân, liền lạnh nhạt cười nói:
- Vân Nhi, ta muốn nghỉ ngơi một lát, chút nữa ta còn đi gặp mẫu thân.
Vân Nhi hiểu ý nói:
- Nô tỳ đỡ tiểu thư, tiểu thư phải nghỉ nhiều một chút, bên ngoài gió lạnh, nếu bị nhiễm phong hàn, nô tỳ sẽ bị phu nhân mắng chết.
- Trinh di?
Trinh nương nghe thấy âm thanh, trong giọng nói còn hàm chứa kinh hỉ tươi cười:
- Yên Nhiên, là ngươi a.
Lý Yên Nhiên một thân y phục màu đỏ, trên vai khoác áo choàng gấm tứ xuyên xinh đẹp quý giá, cùng Mạnh Trinh Nương trắng trong thuần khiết nhìn nhau, một người như nước, một người như hỏa.
P/s mất hết phần chương ta edit sẳn rồi... hu hu khổ ta bộ mất hết chương. Sao ta sống qua mùa trăng này đây.