Mặc kệ Nhữ Dương vương như thế nào an ủi Trinh Nương, ai bị tổn thất hai mươi vạn lượng bạc trắng cũng sẽ đau lòng.
Vẫn luôn xuôi gió xuôi dòng, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, Trinh Nương không bỏ xuống được.
Tuy nói bạc là vật ngoài thân, trước kia nàng có thể không ở ý tiền bạc, nhưng Nhữ Dương vương phải chi tiêu, nàng không thể không để ý.
Làm mệnh phụ điển phạm trong kinh thành, Trinh Nương phải làm cho Nhữ Dương vương phủ so với trước kia càng phú quý hơn.
Trinh Nương có cửa hàng điểm tâm, có cửa hàng châm tuyến, cửa hàng tú trang hoặc là son phấn.
Trước kia lúc trên biển có được sinh ý, này đó cửa hàng kiếm bạc cũng đủ Trinh Nương chi tiêu, nàng sẽ không cảm thấy thiếu bạc dùng.
Nhưng nay hải thuyền chìm nghỉm, hàng hóa trên thuyền đều bị tổn thất.
Trong đó không chỉ có hàng hóa của Nhữ Dương vương phủ, còn có vài vị nhân gia nhờ cậy Nhữ Dương vương phủ thuận thuyền vận chuyển hàng hóa.
Có người từng là thuộc hạ của thế tử, cũng có người có thân nhân chết trận mồ côi phụ huynh gia cảnh bần hàn được Trinh Nương làm chủ thay thế tử chiếu cố.
Trinh Nương cắn răng xuất ra bạc mà trước kia nàng tích góp từng đồng, phân phát cho bọn hắn.
Lần này tổn thất toàn bộ đã có Nhữ Dương vương phủ gánh vác, Trinh Nương chịu đau cắt thịt, bảo toàn thanh danh tốt cho Nhữ Dương vương phủ.
Hai tháng gần đây trong kinh thành lại xuất hiện các hiệu buôn, chuyên môn làm son phấn, tú trang sinh ý.
Thủ pháp kinh doanh độc đáo mà Trinh Nương dùng ở đế quốc này không có độc quyền.
Nàng có thể làm, người khác cũng có thể làm, nhất là tú trang....Phải có tú nương xuất sắc nhất.
Từ khi Trinh Nương trở thành Nhữ Dương vương phi rất ít đụng vào châm tuyến, tú phẩm cũng không phải lúc này nàng có thể tĩnh tâm làm ra.
Tuy nàng bồi dưỡng rất nhiều tú nương, nhưng những người này tay nghề không bằng đối thủ cạnh tranh.
Hơn nữa có mấy bức tranh thêu bị thủy yêm( ngâm nước), đến ngày giao hàng lại không có sản phẩm, tú trang lại bị tổn thất nghiêm trọng.
Trong tay Trinh Nương chỉ có vài cửa hàng nhỏ, bạc thu vào không đủ để duy trì Nhữ Dương vương phủ chi tiêu.
Nhữ Dương vương cùng thế tử luôn muốn thể diện, muốn có thanh danh thanh liêm, làm sao có thói quen tiết kiệm?
Trinh Nương cũng không muốn nhận hối lộ khiến cho bệ hạ chán ghét, vì thế Trinh Nương thật sự rất sầu não.
Lẽ ra bổng lộc của Nhữ Dương vương cùng thế tử cũng đủ dùng, nhưng Nhữ Dương vương phủ gia đại nghiệp đại.
Hạ nhân trong vương phủ rất nhiều, Trinh Nương không thể động thủ với thân thích phụ thuộc vào vương phủ.
Cho nên chỉ có thể tận lực lấy bạc giành dụm ra dùng.
Trinh Nương nghĩ có lẽ lần sau rời bến này đó đều có thể thu trở về, lần này tổn thất nặng nếu không thu trở về...
Nhữ Dương vương cảm thấy rất kỳ quái, gần đây Trinh Nương vẫn luôn cao nhã giống như cốc u lan có khi sẽ vì bạc mà mặt co mày cáu.
- Trinh Nương muốn mua cái gì? Hãy nói với bổn vương.
- Thiếp không có gì cần.
Trinh Nương dịu dàng cười, Nhữ Dương vương che chở Trinh Nương cùng tản bộ trong vườn.
Nói là muốn mua kỳ hoa dị thảo, cho Trinh Nương sửa lại vườn hoa, phải làm cái này, phải làm cái kia.
Trinh Nương không dám bát bỏ hảo ý của Nhữ Dương vương, ngại ngùng cười nói:
- Vương gia có hảo ý nghĩ cho thiếp, nhưng thiếp cái gì cũng không thiếu không cần, đem kì hoa trân quý đặt trong vương phủ sẽ rất đáng tiếc, không bằng lưu lại cho người chân chính hiểu hoa yêu hoa thưởng thức.
Hưởng thụ phải có bạc, ở thôn trang bạc cùng lương thực đưa tới, Trinh Nương chỉ có thể co giãn bổ khuyết.
Nhữ Dương vương rất ít khi nào để ý đến chuyện vàng bạc, những tháng ngày túng quẫn khi xưa hắn đã sớm quên.
Nhữ Dương vương vừa cảm động lại có chút không hiểu:
- Có hiền thê làm bạn, bổn vương sống không uổng phí.
Trong hoàng cung, tứ hoàng tử hoa chân múa tay vui sướng kể chuyện náo nhiệt bên ngoài hoàng cung cho Nhàn Nương nghe.
Đôi mắt Nhàn Nương lộ ra trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến tứ hoàng tử từ từ im miệng:
- Cái kia...Cái kia...Quý phi nương nương mất hứng sao? Có người dám đoạt sinh ý của Nhữ Dương vương phi.
Nhàn Nương cầm lấy thước ở trước mặt, chỉ vào dáng vẻ sai lầm của tứ hoàng tử:
- Tay ngươi hướng sang bên trái một tấc, đúng, chính là vị trí này, hai chân ngồi quỳ thẳng thắt lưng, bả vai không thể đong đưa.
- Dù thật sự sung sướng vui mừng, ngươi cũng phải ổn định, dáng ngồi không thể loạn.
Nhàn Nương chỉ ra khuyết điểm lớn nhất của hắn, tứ hoàng tử ngồi thẳng thắt lưng.
Nhàn Nương buông thước xuống, tư thái thong dong nhấp một ngụm nước trà:
- Huống chi ta lại không biết chuyện này có cái gì cao hứng.
Tứ hoàng tử có vài phần uể oải, thân mình vẫn duy trì tiêu chuẩn tư thái:
- Người mất hứng?
- Tuy hiện tại ngươi cảm thấy khó khăn, nhưng sau này dáng vẻ sẽ dưỡng thành, ngươi sẽ không cảm thấy như vậy nữa.
Nhàn Nương hỏi:
- Ngươi nói cho ta kinh hỉ, chính là chuyện có người đoạt sinh ý của Nhữ Dương vương phi?
- Dạ.
- Đơn thuần.
Tứ hoàng tử như còn nghĩ sẽ được khen ngợi, ai ngờ lại bị lão sư mắng một chút, uể oải vô cùng cũng cứng họng nói không nên lời.
Nhàn Nương tiếp tục hỏi:
- Ta đưa cho ngươi này nọ ngươi đã xem chưa? Tâm tư của ngươi đều đặt lên chuyện sinh ý của nàng?
Nhàn Nương hủy thương lộ chính là không muốn thứ nàng lưu lại gì đó lại tiện nghi cho kẻ thù.
- Ta chướng mắt cửa hàng này nọ, trông cậy vào cửa hàng có thể duy trì căn cơ Nhữ Dương vương phủ?
- Ta sai lầm rồi, thỉnh sư phó trách phạt.
Lúc tứ hoàng tử chính thức bái Nhàn Nương làm sư, Nhàn Nương cũng nói với hoàng thượng.
Nhìn tứ hoàng tử rất đáng thương, hoàng thượng không thèm để ý đem tứ hoàng tử giao cho Nhàn Nương giáo dưỡng.
Nếu là hoàng tử khác, hoàng hậu nhất định sẽ phản đối, nhưng tứ hoàng tử đã hiểu chuyện.
Hơn nữa còn không thể có được sự yêu thích của hoàng thượng, cho nên hoàng hậu thuận nước giong thuyền.
Nhàn Nương hỏi:
- Gần đây thân mình của nương ngươi có chuyển biến tốt không?
- Ta...Ta biết nàng muốn hại nương của ta, oan uổng sư phó.
Tứ hoàng tử nghiến răng nghiến lợi, Quý phi nương nương nào muốn hắn làm nhi tử?
Các nàng luôn lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nghĩ sư phó giống các nàng?
- Biết được là tốt rồi, nương ngươi dựa vào ngươi bảo hộ, nếu nương ngươi xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ta sẽ không chỉ dạy ngươi.
- Dạ.
Nhàn Nương chậm rãi nhắm mắt:
- Ba ngày sau hoàng thượng ở bãi săn bắn, ngươi nghĩ như thế nào?
- Không biết ý sư phó là....
Đột nhiên sắc mặt Tứ hoàng tử trắng bệch vài phần:
- Người muốn...Sẽ không, lúc này người như thế nào cũng không...Hành thích Quân.
Hành thích Quân chỉ tiện nghi cho nhất mạch hoàng hậu, Nhàn Nương gợi lên khóe miệng:
- Còn có chút đầu óc, ta nghe nói Nhữ Dương vương phi thành danh là lúc không để ý đến sinh tử cứu Triệu Duệ Giác? Hoàng thượng rất cảm động, người trong thiên hạ cũng rất cảm động.
- Dạ.
- Hoàng thượng luôn nói nàng đối xử với hắn giống như thân mẫu, đối xử với hoàng thượng còn tốt hơn đối xử với Triệu Duệ Giác.
- Dạ.
Nhàn Nương mỉm cười:
- Ngươi không định làm gì? Không muốn biết nếu hoàng thượng cùng Triệu Duệ Giác cùng gặp nguy hiểm, thì Nhữ Dương vương phi sẽ cứu ai? Ngươi không muốn biết vì sao hoàng thượng đối xử đặc biệt với Nhữ Dương vương phi?
- Vì Quân là người cô độc, nếu là tình huống bình thường hắn nhất định sẽ không để cho bất luận kẻ nào tới gần, không phải không có ai so với nàng càng dịu dàng ôn nhu, không phải không có ai so với nàng càng yên tĩnh có hiểu biết, nàng ảnh hưởng lớn nhất tới hoàng thượng là vì cái gì?
Chỉ cần phá được suy nghĩ nhận định của hoàng thượng, Trinh Nương không có gì ghê gớm.
Nhàn Nương thì thào tự nói nói:
- Trên đời này có rất nhiều mẫu thân nguyện ý vì nhi nữ hy sinh tất cả, thậm chí là tánh mạng.
Tứ hoàng tử kinh ngạc nhìn Nhàn Nương, Đào Tử chớp mắt, chủ tử thật lợi hại.
- Rất khó, sư phó, rất khó làm được.
Tứ hoàng tử rung động qua đi, lo lắng thực hành khó khăn.
- Lo liệu bãi săn là Chu tướng quân rất trung thành với phụ hoàng, hắn không ham bạc không gần nữ sắc, không thể mua chuộc, lại là thống lĩnh mà phụ hoàng tín nhiệm nhất.
- Không gần nữ sắc?
Nhàn Nương bén nhọn khóe mắt, tứ hoàng tử nói:
- Phu nhân của hắn đối với hắn có ơn tri ngộ, hắn không nạp thiếp thất, cũng không đi thanh lâu sở quán.
- Ta đưa cho ngươi này nọ đâu? Lấy ra niệm một lần nữa.
Tứ hoàng tử lấy tờ giấy mỏng manh trong vạt áo:
- Sáng sớm Chu tướng quân xuất môn, giữa trưa tùy giá, buổi tối hồi phủ, thích dùng điểm tâm ở Đạo Hương Thôn, thường xuyên đi Thanh Diệp Cư uống rượu, cũng không uống quá chén, nhưng mỗi tháng đều đi Thanh Diệp Cư, lão bản Thanh Diệp Cư là...
Tứ hoàng tử nâng mắt nhìn Nhàn Nương:
- Nam nhân, Chu tướng quân không thích nam phong.
Nhàn Nương cười nói:
- Đương nhiên ta biết hắn không thích nam phong(đam mỹ), ngươi chỉ nhìn ra mấy cái này?
Tứ hoàng tử không phục nói:
- Sư phó nhìn ra cái gì?
Nhàn Nương nghiêm mặt nói:
- Giấu càng kín càng là điểm trí mạng yếu hại, ngươi mới vừa nói này nọ đều là mấy cái mà mọi người có thể nhìn ra, nếu ngươi muốn so với người khác càng cường hơn, thì phải nhìn ra điểm mà người bên ngoài nhìn không tới, nhìn kỹ xem những gì được ghi lại, ngươi sẽ phát hiện có một nơi tuy hắn không thường lui tới, nhưng hàng tháng đều đi, tìm ra...Ngươi tự đi một chuyến chắc chắn sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn.
Tứ hoàng tử nhìn tư liệu, cẩn thận tìm kiếm, Nhàn Nương đứng lên:
- Đào Tử, cùng ta đi dạo, ba ngày tiếp theo ngươi không cần đến đây, nếu ngươi tìm không ra, ta sẽ rất thất vọng.
Nhàn Nương dẫn Đào Tử đi ngự hoa viên, bởi vì trong Ngự Hoa Viên có rất nhiều mẫu đơn minh diễm.
Ngồi trong lương đình thưởng thức mẫu đơn, Nhàn Nương tươi cười như hoa:
- Ta chính là thích, dù biết liên hoa được người tán dương cao thượng, thanh nhã, nhưng ta thiên vị chỉ thích mẫu đơn.
Hoàng thượng cùng hoàng hậu đến Ngự Hoa Viên tản bộ, nhìn thấy lãnh diễm cao quý Quý phi.
Trong lòng hắn giống như liệt hỏa, cực nóng, tuy thần sắc của hoàng thượng không có biến hóa, nhưng trong lòng hoàng hậu rất đau khổ, cười dịu dàng nói:
- Quý phi muội muội bộ dạng thật tốt, bệ hạ thịnh sủng Quý phi muội muội cũng là chuyện thường tình.
- Trẫm sủng nàng? Trẫm yêu thương nhất chỉ có hoàng hậu.
Chạng vạng hoàng hậu hiền lành tiễn hoàng thượng xuất môn, nhìn thấy thánh giá đi về phía tẩm cung của Quý phi.
Quý phi không có tranh cùng nàng, Quý phi càng ngày càng gần hoàng thượng, Quý phi không giống nữ nhân trong hậu cung.
- Mẫu thân nói, không thể đố kỵ, phải làm cho bệ hạ phát hiện mình không giống các nàng, để hoàng thượng cam nguyện ở lại bên người mình, nhưng...Rất khó làm, rất khó làm được.
Trên giường là hai thân thể giao triền, Nhàn Nương tận tình châm ngòi hoàng thượng, hưởng thụ...
Kích tình là lúc, hoàng thượng ở bên tai Nhàn Nương nói:
- Trẫm là hoàng đế....Trẫm có hoàng hậu...
Tuy lời hoàng thượng không rõ ràng, nhưng Nhàn Nương hiểu được hắn đang áy náy vì kê đơn nàng.
Hai chân Nhàn Nương kẹp chặt thắt lưng của hắn, Nhàn Nương ngửa đầu, tóc đen phân tán trên giường, bừa bãi nở rộ mị lực của nàng:
- Thần thiếp là Quý phi...Hoàng thượng, nơi đó....Ừ....Thật thoải mái...
Một khắc hắn cũng luyến tiếc không muốn buông nàng, ở cùng Nhàn Nương hắn không cần lo lắng nhiều.
Không cần cố kỵ nhiều, hắn chỉ cần hưởng thụ, người dưới thân cũng giống như như thế.
Hoàng hậu rất tinh tế, rất ngại ngùng, rất mềm mại, hắn không dám phóng túng, các phi tần khác lại rất câu nệ không có ý nhị.
Ở cùng các nàng chỉ là nam nhân cùng nữ nhân theo đuổi cực hạn vui thích.
Sáng sớm hoàng đế vào triều, Đào Tử cầm lư hương hỏi:
- Chủ tử, lần sau bệ hạ tới có còn dùng loại hương liệu này không?
Màn che cũng không lấn át được đêm qua khích tình. Thân thể Nhàn Nương trắng nõn tràn đầy vết hôn ngân.
Nàng mặc y phục, giống như đóa hoa được điêu khắc, mị thái nhuộm đẫm mi gian, Nhàn Nương nói:
- Lần sau ta lại cho hoàng thượng dùng hương liệu khác, hoàng thượng luôn ban cho ta canh hạt sen, ta phải ưu ái với hoàng thượng.
Hoàng đế không định để Nhàn Nương sinh đứa nhỏ, tuy đúng ý Nhàn Nương.
Nhưng Nhàn Nương gợi lên tươi cười, hoàng thượng nhi nữ của người là đủ dùng, có nhiều lại là phiền toái.
P/s Hình như wp của ta bị vấn đề gì đó. Ta edit xong vô lại cứ mất mấy khúc.
Làm ta loay hoay mãi, khổ ơi khổ, may là các nàng k bỏ ta. Nhớ vote cho ta nhé. Iu các nàng nhìu nhìu nhìu