Từ phòng hội nghị đi ra, Gia Tu nghe Jessie thì thào với đồng nghiệp:
- Hôm nay trông Harry không vui ha.
Anh phớt tỉnh đi thẳng vào văn phòng, chỉnh điều hoà xuống mức thấp nhất mà vẫn thấy nóng nực. Anh treo áo khoác lên móc, lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác ghét cái việc phải khoác lên mình bộ vest dưới tiết trời cuối tháng tám.
Đứng trước vách kính, anh thở hắt ra. Jessie nói không sai, hôm nay anh rất không vui, rất rất không vui. Tối qua, hai vợ chồng anh vừa cãi nhau một trận nảy lửa. Bây giờ anh mới nhận ra, cô nhóc bướng hơn anh tưởng nhiều.
Anh giận điên lên được, sự nghi ngờ của cô, những gì cô phản kháng, chúng khiến anh phẫn nộ.
Đứng trước bệ cửa sổ trong bếp, anh làm vài điếu thuốc rồi mới đi ngủ. Bấy giờ cô đã say giấc nồng, miệng đương lẩm bẩm chi đó, à không, anh bấm bụng nghĩ, phải là “dương dương tự đắc” mới đúng.
Anh ngả người nằm xuống, giấc ngủ ùa về rất nhanh, nhưng đến sáng sớm ngày hôm sau, khi tia ban mai đầu tiên lọt vào phòng, cũng là lúc anh bừng tỉnh. Sở dĩ lúc mua nhà, anh kiên quyết chọn một căn có hướng đón nắng sau tầm trưa là bởi anh rất mẫn cảm với ánh sáng. Sau đó, anh rời giường, gấp gọn chăn, mặc quần áo và đi làm. Anh đến cơ quan từ sớm, không ngờ quán cà phê dưới lầu đã mở cửa. Nhớ đồng nghiệp từng nói, nhân viên quán này lúc nào cũng tươi cười niềm nở, anh bèn sải chân bước vào. Vào một buổi sáng ngột ngạt, thứ anh cần nhất chẳng phải một khuôn mặt rạng rỡ ư?
Song anh không có được thứ mình muốn, bởi lẽ anh chỉ gọi một cốc nước muối. Bất chợt anh nhếch môi cười, cái cười đắng chát, nhưng chí ít anh cũng có cảm giác mình bị lôi tuột trở về cuộc sống thực tại. Anh mở tờ “Nhật báo Tài chính” mà anh mua đều đặn vào mỗi sáng ra, và bắt đầu nghiên cứu thông tin trên mặt báo. Nếu có thể, anh mong mình có thể tạm thời quên đi mọi phiền não mà cô nhóc kia dúi cho anh, nhưng chỉ nửa tiếng đồng hồ sau, anh đã nhận ra, hiệu quả không rõ rệt như mong muốn.
Gần đến giờ làm việc, anh có cảm giác mình bước vào thang máy với cảm giác mơ màng. Đặt chân vào văn phòng rồi mới sực nhận ra, mình bỏ quên tờ báo ở quán cà phê rồi còn đâu. Anh bèn gọi điện cho thư ký, dặn cậu ta mua tờ khác, không ngờ thằng ranh đó xin nghỉ buổi sáng.
Anh đau khổ chà xát da đầu, cái ngày lắm chuyện chẳng ra gì này, anh chỉ muốn hét lên thật to.
Điều anh canh cánh bên lòng không phải cái sự nghi ngờ ấu trĩ của cô, mà chính bởi cái thái độ cô phản kháng, dường như nó chứng tỏ cô không còn đủ kiên nhẫn. Cô không còn đủ kiên nhẫn để nghe một lão già như anh càm ràm khuyên nhủ, không còn đủ kiên nhẫn để đi theo con đường anh sắp đặt, phải chăng, cô không còn đủ kiên nhân để chờ đợi cái ngày hai người già nua bên nhau?
Anh không biết, mà cũng không muốn biết. Bới anh hiểu một điều, trên thế giới này rất nhiều câu hỏi không có câu trả lời, hoặc giả, không có lời giải mà anh mong muốn.
- Hey!
Jessie bất ngờ xuất hiện trước cửa phòng anh, vẻ săm soi nói:
- Đây là văn kiện lần trước anh hỏi em. Em không thấy thư ký của anh đâu, nên mới đưa vào cho anh.
- Cứ đặt trên bàn. Cảm ơn. – Gia Tu gật đầu, ngỏ ý cảm ơn.
Jessie ngó nghiêng mấy giây rồi xoay người đi mất. Thậm chí Gia Tu có thể tượng tượng ra cảnh, chỉ một phút sau đó, cô ấy sẽ đứng giữa một đám đồng nghiệp, mặt hơn hớn nói: “Chị nghĩ Harry cãi nhau với vợ là cái chắc rồi…”
GiaTu thấy đầu đau nhói, tính tìm thuốc uống mà không tài nào tìm ra. Cơn giận bất ngờ trào lên, anh giận mình đã quá yêu cô nhỏ bướng bỉnh kia. Nếu anh trẻ hơn năm đến sáu tuổi, có lẽ khoảng cách giữa họ đã ngắn hơn chút đỉnh.
- Em đến rồi đây. – Cậu thư ký bỗng đủng đỉnh bước vào: – Hình như Jessie đang buôn dưa lê ngoài kia.
Gia Tu nhắm nghiền mắt, anh có cảm giác hai bên thái dương đang nói bừng lên:
- Không phải cậu xin nghỉ phép à?
- À… sau đó em lại tìm thấy một đôi tất có thể xỏ vào chân, nên em tới đây luôn.
- … – Anh nhận ra mình không tài hiểu nổi đám thanh niên ngày nay cả. Bọn họ như một ẩn số khiến người ta đoán mãi không ra. So với đám trẻ bây giờ, anh thấy mình lạc lõng và đối chọi.
- Phải rồi, báo anh cần đây. – Cậu thanh niên bỗng lôi đâu ra một tờ báo, đặt xuống bàn làm việc của anh.
- Cảm ơn. – Cơn đau đầu dường như đã thuyên giảm chút ít, xem chừng bọn họ cũng có mặt đáng yêu.
Cậu trai quay người dợm bước ra ngoài, bỗng trù trừ một thoáng, đoạn xoay lưng hỏi anh:
- Hôm nay, anh… ốm ạ?
- Không… không hề. – Gia Tu mở báo, đọc lướt qua tiêu đề trên trang báo.
- À, vậy em ra ngoài đây.
Thật sự lộ liễu đến thế ư? Gia Tu tức tối nghĩ thầm, chả nhẽ trông anh lạ quá, đến nỗi mọi người đều nhận ra…
Anh đặt tờ báo trên tay xuống, quả thực không một chữ nào chen nổi vào đầu. Bỗng anh thấy mình không thể tiếp tục thế này được, anh bèn nhấc điện thoại trên bàn và bắt đầu ấn số.
Tối nay, Gia Tu quyết định không tăng ca, cậu thư ký chào tạm biệt anh bằng giọng phấn khởi. Buồn cười thật, anh nghĩ, có lẽ đám thành niên còn có một đặc điểm đáng yêu khác, đó là: dễ cảm thấy thoả mãn.
Anh về nhà, cô nhỏ kia vẫn chưa thấy mặt mũi đâu. Anh không lấy làm thất vọng, trái lại, còn thấy may mắn vì tìm được không gian yên tĩnh để tĩnh tâm suy nghĩ.
Anh trở thành vị chủ nhân lâu ngày mới xuất hiện trong căn phòng đọc sách này.
Kể từ lúc cưới vợ, anh kê thêm một bàn giấy mới toanh trong thư phòng, khiến căn phòng trông chật chội hơn, nhưng anh lại thấy, thế này mới ra dáng thư phòng chứ bày biện như trước kia nom trống trải qua. Sau đó, anh tìm quyển tranh của mình, lật giở từng trang giấy.
Đối với anh mà nói, lần thất bại thứ hai đặt dấu ấn trong cuộc đời là trước kì thi đại học, kết quả xét nghiệm cho biết anh bị khuyết sắc giác, mà trước đó, anh không hề biết mình mắc căn bệnh này. Anh không quan niệm đó là một “căn bệnh”, cùng lắm, nó chỉ được coi như một “khiếm khuyết”. Song nó đã thay đổi cả cuộc đời anh vào thời điểm đó, bởi cái chuyên ngành đại học anh ao ước nhất lại từ chối tuyển một sinh viên “khuyết sắc giác”. Và thế là, anh buộc phải sửa lại nguyện vọng, đồng thời bốn năm khổ sở sau đó, anh vẫn gắn bó với sự lựa chọn của mình. Khi cận kề tốt nghiệp, lại lần nữa, bởi cái khiếm khuyết này mà anh mất đi công việc yêu thích, tuy sau cùng anh vẫn tìm được một công việc khiến người ta phải ngưỡng mộ, nhưng chung quy, nó vẫn là nỗi thất bại ê chề trong anh.
Vào lúc đó, Gia Thần động viên anh đi du học, lão giúp anh liên hệ với trường bên Mỹ, và hào phòng hùn tiền với chị cả giúp đỡ khoản học phí. Đương nhiên, anh biết Gia Thần đang cố gắng “đền bù”, bất kể anh đã quên cái thằng tôi thời cấp ba từ lâu. Song anh vẫn nhận sự giúp đỡ của lão, bởi anh biết, chỉ làm vậy mới khiến Gia Thần tự tha thứ cho bản thân.
Những tháng ngày vất vả hồi mới sang Mỹ, vẽ vời giúp anh tìm thấy niềm an ủi. Anh không hoàn toàn phân biệt được mấy màu với nhau, nhưng anh luôn có trực giác. Anh thích quẹt đủ màu sắc lên tranh, thế giới trong mắt anh sặc sỡ vậy đó, nó trở thành nơi gới gắm nho nhỏ cho cuộc đời giản đơn của anh.
Sau khi lấy vợ, anh vẽ vời ít hơn, bởi anh tìm được nơi ký thác quan trọng hơn. Anh có một gia đình, hẳng đêm, mỗi khi buông quyển sách trên tay, ngả người nằm xuống bên cạnh vợ, anh có cảm giác mình như trẻ ra, mãn nguyện như nằm trong tầm tay.
Anh ngồi xuống, trước bàn làm việc của cô. Mấy người trước, vì muốn tìm một cây kéo mà anh mở ngăn kéo này ra, một lá thư không đề tên đặt dưới cây kéo anh muốn tìm. Không hiểu vì sao, có thứ trực giác kì lạ nhộn nhạo trong anh, kêu gọi anh mở lá thư đó. Anh chần chừ đắn đo rất lâu, sau cùng quyết định mở ra. Lá thư viết bởi bạn trai cũ của Thư Lộ, một lá thư tạm biệt. Đáng nhẽ anh phải đặt nó về chỗ cũ, rồi coi như chưa từng đọc nó, song anh đã không làm được.
Bởi anh cầm lòng không đặng, bất giác vo lá thư thành một cục rúm ró. Còn trái tim anh lại bực bội cáu kỉnh như chưa từng có trước đó.
Anh từng gặp gã trai đó tại sân bay đảo Bali. Bấy giờ, anh cố gắng giữ ình vẻ ngoài bình tĩnh, thậm chí còn rặn cười, nhưng trời mới biết, anh muốn sấn tới, giáng một cú đấm “thôi sơn” vào giữa mặt thằng lỏi con đó. May sao, anh đã không làm vậy, bởi lý trí luôn đi đôi cho con người anh.
Anh nghĩ, cô không nên giữ lá thư kỷ niệm một thời đã qua này, nó như một trái bom vô hình, rồi một mai kia sẽ nhắc cô nhớ ra một quá khứ xa xưa, và một người đàn ông từng sẵn lòng đợi cô. Cô chưa đủ chín chắn, cái đầu nhỏ nhắn của cô luôn ẩn chứa trăm ngàn cách nghĩ kỳ quặc. Thi thoảng anh thấy mình mất đi khả năng đọc thấu tâm tư cô, chính điều đó tạo cho anh một cảm giác nao nao.
Anh muốn nhét cục giấy này vào một chỗ nào đó an toàn. Anh thử tìm một chỗ như thế trong ngăn kéo của mình, và tình cờ phát hiện ra quyển sổ ghi chép thời cấp ba, chính anh cũng quên khuấy đi mất, rằng mình vẫn đương giữ nó.
Anh mở quyển sổ, bên trong chẳng có gì ngoài những ghi chép thường nhật. Nhưng mỗi trang đều đánh đấu một ký hiệu, lúc thì sao năm cánh, lúc thì hình tam giác, và cả những dấu gạch chéo. Anh ngồi vắt óc một lúc, mà không tài nào nghĩ ra những ký hiệu đó đại diện cho điều gì. Thế rồi anh bật cười, thì ra, ký ức cũng bị gạch xoá. Nhiều chuyện vào ngay lúc ấy thì như khắc đến tận xương tuỷ, nhiều năm sau, có vắt óc cũng chẳng ra.
Anh vuốt phẳng lá thư, kẹp trong quyển sổ, rồi cất vào một ô tủ trên giá sách. Lúc đó anh nghĩ, có lẽ nhiều năm sau, mình sẽ quên sạch chuyện này, song đời người cứ vút qua những chuyện “nhớ rồi để quên” thế này, chưa hẳn đã một việc hay ho.
Buổi tối, khi đặt chân về đến nhà, thấy Thư Lộ ngây người nhìn ngăn kéo, bỗng cơn giận trong anh bốc lên, nhưng anh vẫn dửng dưng nói:
- Anh vất đi rồi.
Lúc anh quay người, ngón tay cầm lon nước hơi siết lại.
Cô ấy chưa hề quên, có lẽ, nhân lúc anh vắng mặt, cô ấy vẫn tranh thủ đọc lại lá thư, lá thư chết tiệt…
Đúng mười giờ, đồng hồ quả lắc trong phòng khách gióng giả điểm chuông, cuối cùng, anh đã nghe thấy tiếng chìa khoá tra ổ. Tắt đèn trong thư phòng, anh hớt hải chạy ra ghế sô pha ngồi, giả đò đang xem báo. Anh không muốn cô biết, mình cũng có lúc bần thần.
Anh nín thở, Thư Lộ bước vào. Thế rồi, lại một bầu không khí trầm lặng đến ngột ngạt.
Gia Tu ngả đầu vào lưng ghế da dầy dặn mềm mại, anh nhận ra mình đang quay về cái thời du học bên Mỹ. Những ngày tháng ấy, anh thường hay lẩm bẩm tự nói một mình, dạo gần đây tuồng như bổn cũ soạn lại.
Anh nhấc máy bàn, gọi lại một lần nữa vào số máy của Gia Thần.
- Ờ, được. – Giọng Gia Thần nghe có vẻ mơ màng: – Đợi anh dậy rồi chú hẵng tới. Bye bye.
Gia Tu gượng cười nhìn đồng hồ, đã một giờ chiều rồi còn gì. Anh xoay ghế về phía tường kính, hình như bầu trời bên ngoài có phần âm u, giờ này cô nhỏ đang làm gì nhỉ?
Anh day huyệt thái dương, miễn cưỡng cầm tài liệu trên bàn, cố gắng nhét chữ vào đầu.
Đến giờ, đồng hồ điện tử trên bàn liền réo vang, Gia Tu đứng bật dậy, sắp xếp đồ đạc rồi thoăn thoắt rời văn phòng. Anh thấy cậu thư ký mắt tròn mắt dẹt nhìn mình, toan mở miệng nói, song anh đã không để cậu ta có cơ hội làm điều đó.
Thấy Gia Thần ngáp ngắn ngáp dài ra mở cửa, Gia Tu bèn lạnh lùng nói:
- Thật mừng vì cuối cùng, anh đã dành thời gian tiếp em.
- Ờ, dạo này bận ghê ấy. – Gia Thần sượng sùng sờ mũi, đoạn lấy dép cho cậu em.
Sau đó, Gia Tu kéo tuột lão anh vào thư phòng.
- Chú sao đó? – Gia Thần nhìn cậu em bằng ánh mắt ngờ vực.
- Em ổn. Chẳng nhẽ anh không thấy thế à? – Gia Tu khoát tay khó chịu.
- Ờ, chú trông có vẻ… – Gia Thần gật gù: – Chưa bao giờ ổn hơn lúc này.
- Cảm ơn. – Gia Tu cười khảy bằng giọng mũi.
- Khách sáo chi… tìm anh có việc à? – Gia Thần khoanh tay lùi về phía sau mấy bước, thủ thế như một bác sĩ khoa thần kinh, đã lên dây cót tinh thần chờ con bệnh lên cơn.
- Em muốn hỏi anh một việc.
- Ờ, hỏi đi. – Gia Thần cười mím chi một cái.
Song trong mắt Gia Tu, nụ cười của lão giả tạo kinh khủng. Anh bèn quắc mắt, uể oải nói:
- Em không phải thằng dở hơi, được chưa thưa ông anh. Em chỉ muốn hỏi, anh còn giữ quyển sổ thời cấp ba không?
- Ơ… – Gia Thần lúng túng như bị nắm phải đuôi: – Không, sao anh lại bảo chú là thằng dở hơi được. Anh là anh trai của chú cơ mà. Nhưng mà…
Anh ngập ngừng, nghi ngờ nhìn cậu em:
- Sao chú lại hỏi anh về cuốn sổ…
- Anh chỉ cần trả lời em, còn hay không, vậy thôi được chưa? – Gia Tu nghiến răng nói.
- … Còn. – Gia Thần trả lời gọn lỏn khác hẳn bình thường.
- Tâm Nghi cũng có một quyển, đúng không? Quyển sổ đó liên quan tới thứ gì đó? Nó rất quan trọng với hai người, phải không? Hoặc nói cách khác là, nó đã từng rất quan trọng.
- … – Gia Thần câm như hến, anh nhìn cậu em bằng ánh mắt trân trối đầy khó hiểu một lúc lâu, sau đó mới nói: – Sao chú biết?
- Ờ… – Gia Tu cười khổ: – Em bị hai người hành chết mất thôi…
- Là sao…
- … Thư Lộ. – Anh ủ rũ nói: – Nghi ngờ em và Tâm Nghi.
- Hả? – Gia Thần trợn ngược mắt.
- Được rồi, em thừa nhận…
- … Thừa nhận cái gì? – Gia Thần nhìn cậu em, mặt cắt không còn giọt máu.
- Thừa nhận giữa em và Thư Lộ có khác biệt sâu sắc về tư tưởng. Em không biết trong đầu cô ấy nghĩ gì nữa.
- Ờ… – Mặt Gia Thần chuyển sắc khá khẩm hơn.
- Anh tưởng em thừa nhận cái gì à? Thừa nhận em và chị dâu trước có bí mật không thể nói? – Gia Tu gườm gườm nhìn lão anh, nói rành rọt từng chữ.
- Không, không, không. – Gia Tu cười giả lả: – Anh tuyệt đối không nghi ngờ chú, chưa từng luôn.
- Anh cười trông giả tạo lắm.
- … Thế á? – Gia Thần ngập ngừng lên tiếng, đoạn xoa mặt, giở nụ cười khác: – Vậy thế này thì sao?
- … Cảm ơn. – Gia Tu nhếch mép cười, tay đỡ trán mình.
- Chú thím cãi nhau à?
- Vâng, cãi nhau to là đằng khác.
- Ờ… đến mức ly hôn chưa? – Lời chưa dứt, cổ áo Gia Thần đã bị cậu em xách ngược lên.
- Chẳng nhẽ anh không thấy em đang rất bực à?
- Xin lỗi, anh chỉ… tiện mồm hỏi thôi. – Gia Thần cố gắng toe toét hết cỡ.
- … – Gia Tu trừng trộ lườm lão anh, đoạn buông tay mình.
- Cậu định giải quyết thế nào?
- Thế nào là thế nào?
- Thì… làm hoà thế nào.
- Tạm thời chưa nghĩ ra.
- Thực ra đơn giản lắm, con gái ấy mà, dỗ mấy câu là xong.
- Xin lỗi, hình như em không có thói quen đấy. – Gia Tu bướng bỉnh nói.
- Ôi trời… – Gia Thần vỗ vai cậu em: – Chú ấy à, bướng từ bé.
- …
- Đừng lầm tưởng cái vẻ bề ngoài ngoan ngoãn của chú, nói thực ra, trong nhà mình, tính khí tệ nhất phải luận tới chú.
- …
- Chú nghe anh nói đã. – Gia Thần ra vẻ người từng trải: – Anh biết, thím ấy còn trẻ, chưa đủ chín chắn, có thể tính tình còn hơi bốc đồng. Nhưng chú không thể lấy cách dạy dỗ Nhã Văn ra, để áp dụng lên người thím ấy được, hai người nên bình đẳng.
- Nhưng mà… – Gia Tu ngập ngừng toan nói rồi lại thôi.
- Anh không biết chú đối xử với Thư Lộ ra sao, nhưng anh biết, chú thích áp đặt Nhã Văn và Nhã Quân làm một số chuyện mà chú cho rằng có lợi cho chúng. Anh biết, chú muốn tốt cho lũ nhỏ. Anh rất cảm ơn chú, hai đứa nó cũng nên cảm ơn chú. Nhưng, chú đã từng đặt mình vào vị trí chúng nó để mà nghĩ chưa?
- …
- Ai cũng có yêu ghét cá nhân, anh chưa từng ép bọn nhỏ phải làm những việc chúng không thích, đấy là lý do hai đứa nó vẫn mến anh, dù anh không có thời gian trò chuyện với con.
- Thế á? Đó là bởi vì, lúc nào cũng có người sắm phai phản diện hộ anh, trước kia là Tâm Nghi, bây giờ là em. – Gia Tu cáu bẳn nói.
- Dạy dỗ là bắt buộc phải có rồi, nhưng không thể áp đặt cuộc sống của chúng được. Chú phải để hai đứa nó tự lựa chọn! Với bọn nhỏ mà chú đã thế, huồng hồ là vợ chú. Chú không thể, và cũng không nên kiểm soát cuộc sống của thím ấy.
- … – Dù rất muốn cãi trả Gia Thần, nhưng anh không làm được, bởi anh biết lão nói đúng. Có lẽ, đây là lý do vì sao Tâm Nghi rời bỏ anh để đến với Gia Thần. Ngay từ đầu anh đã sai, nhưng chỉ có mình anh là không biết.
- Chú cứ từ từ suy nghĩ. – Gia Thần nhún vai: – Thực ra những mặt khác anh không thể bì với chú, nhưng giải quyêt quan hệ nam nữ thì sành hơn nhiều.
Gia Tu phì cười nhìn ông anh, lão đúng là người dễ tự mãn.
- À, vậy chứ ông bố tân tiến, xin hỏi anh định giải quyết chuyện Nhã Quân thế nào đây.
- Việc này… anh sẽ thử thuyết phục thằng bé.
Gia Tu lắc đầu, dù thông minh đến mấy cũng không thể giải quyết ổn thoả mọi mối quan hệ. Nhưng bắt buộc họ phải học, học cách không làm tổn thương người khác, và không để người khác tổn thương mình.
Anh quyết định về nhà suy nghĩ cẩn thận như lời Gia Thần nói. Hôm sau phải đi công tác rồi, có lẽ đây là một cơ hội tốt để xoa dịu không khí căng thẳng giữa hai vợ chồng. Bất kể thế nào đi chăng nữa, từ xưa đến nay anh chưa từng trốn tránh sự thật, mà anh luôn đối diện bằng thái độ tích cực.
- Anh có thể hỏi chú… hoặc Thư Lộ… vì sao lại biết về cuốn sổ, được không? – Gia Thần bất ngờ hỏi.
Gia Tu nhướn mày, dửng dưng đáp:
- Tâm Nghi kể với cô ấy, Tâm Nghi vẫn giữ cuốn sổ kia, đồng thời bảo, vẫn nhớ tới người đó.
- Hả…
Phớt lờ lão anh đang ngẩn tò te, Gia Tu mở cửa bước thẳng ra ngoài.
Thế mà tối đó, hai vợ chồng son vẫn im thin thít không một lời trò chuyện. Anh bắt đầu ghét cái sự câm lặng này, tuồng như anh đang sống chung một mái nhà với kẻ dưng, thực sự nó khiến anh phát điên lên được.
Ngặt vì, cả hai đều là những người bướng bỉnh và kiệm lời, thành thử một đêm im lìm là điều khó có thể tránh khỏi.
Những gì Gia Thần nói luôn đọng trong đầu anh suốt một ngày làm việc. Phải, trong nhận định của Gia Tu, Thư Lộ hẵng trẻ người non dạ, chưa đến độ chín chắn, nên ngoài việc làm chồng ra, anh còn là tự phong mình chức “thầy hướng dẫn”. Anh muốn cô vui vẻ, đồng thời không muốn cô lầm đường lạc lối. Anh muốn truyền toàn bộ kinh nghiệm của mình cho cô, song lại quên mất một điều, chẳng biết cô chịu tiếp nhận điều đó không.
Cuối cùng, anh đã vỡ lẽ, ngờ vực chỉ là một cái móng tay trong cuộc cãi vã này, và cự nự cũng chỉ là cái vẻ ngoài bao bọc mối mâu thuẫn giữa họ. Mâu thuẫn đích thực là, anh muốn thay đổi cô, còn cô không muốn bị thay đổi.
Trước giờ tan ca, cậu thư ký bước vào nhắc anh máy bay sẽ cất cánh vào chiều mai. Anh gật đầu quấy quá rồi rảo bước thật nhanh ra ngoài.
Vẫn như mọi khi, anh về nhà từ rất sớm, và căn nhà đìu hiu không bóng người. Anh lấy vali, bắt đầu thu vén đồ đạc, mười ngày không quá dài nhưng cũng chẳng hề ngắn. Cả hai thực sự cần không gian để tĩnh tâm và cũng cần thời gian để suy nghĩ mọi chuyện.
Đặt được vali vào góc tường thư phòng, lại lần nữa, anh nghe tiếng chìa khoá tra ổ. Theo bản năng, anh chạy vọt đến ghế sô pha, hớt hải nhấc tờ báo lên, đến chính anh cũng ngạc nhiên về tốc độ lẫn sự giả tạo của mình.
Dường như cô nhỏ đã thôi ủ rủ như mấy ngày trước, cô đi lướt qua anh tiến về phòng ngủ. Anh buột miệng nói:
- Mặc kệ em tin hay không. Hôm qua anh tới hỏi Gia Thần, anh ấy cũng có… một cuốn sổ. Hồi tốt nghiệp cấp ba, học sinh nào cũng được phát một cuốn, đó là sổ lưu niệm của trường anh.
Thư Lộ khựng lại, nhìn anh, toan nói chi đó.
- Ba người bọn anh… học chung một trường cấp ba. Cho nên, anh nghĩ người Tâm Nghi nói không phải anh. – Anh nói thêm.
- Ờm…
Anh rất muốn hỏi cô, có phải cô không thích thay đổi; có phải cô thích bị áp đặt. Anh luôn làm người đưa đường chỉ lối, song lại không hề chú ý xem cô có bằng lòng đi theo con đường anh chỉ hay không, và điều đó khiến cô ác cảm?
Bỗng nhiên, cô khẽ cau mày, tuồng như không hề hứng thú với điều anh nói. Thế là anh chẳng hỏi gì sất, anh chỉ lạnh lùng khẳng định:
- Còn về cách anh đối xử với em… anh không nghĩ mình đã làm gì sai.
Ánh mắt cô lướt qua anh thoáng khổ sở, rồi liền đó, cô quay gót trở về phòng.
Gia Tu thầm thở dài, rồi toan phá lên cười. Anh bị cái quái gì vậy, chẳng khác nào một thằng choai choai đang làm mình làm mẩy. Cãi vã lẫn chiến tranh lạnh đối với họ mà nói, đúng là như một cuộc hành xác dài bất tận. Trong lúc bị người kia hành hạ thì đồng thời họ cũng quên rằng, mình đang hành hạ người kia. Và họ cũng quên luôn một điều, hai người yêu nhau cơ mà, hục hặc hay chiến tranh lạnh có lẽ khiến họ mất đi lý trí, song không thể khiến họ ngừng yêu nhau.
Sao anh có thể quên mất một định lý ở đời: giày vò người anh yêu, không bao giờ khiến anh vui hơn, nó chỉ mang đến nhiều hơn nỗi đau khổ.
Đêm đó, anh vẫn lẳng lặng nằm xuống cạnh cô. Anh ngắm nhìn khuôn mặt cô, tuy chẳng thấy gì, nhưng anh có thể cảm nhận quầng sáng yếu ớt của tình yêu, thế rồi anh dần thiếp ngủ trong dưới sự bao phủ của quầng hào quang yếu ớt đó. Anh nằm mơ thấy một công viên rực rỡ sắc màu, bầu trời thả đầy bóng bay. Anh tự nhủ, cuối cùng anh đã nhận ra màu sắc của những quả bóng, thế rồi những trái bóng cứ bay mãi về trời, không bao giờ rơi xuống.
Sáng sớm, anh thức giấc dưới ánh bình mình, trong lúc Thư Lộ còn đương say ngủ, một chân thò ra khỏi chăn. Anh tắt điều hoà, không muốn để cô bị lạnh. Rốt cuộc, mười ngày tiếp theo, bên cô đã vắng bóng anh.
Nương theo ánh sáng, anh hôn nhẹ lên má cô. Anh nhoẻn cười nghĩ thầm, anh thích đặt nụ hôn lên má cô, là bởi bờ môi cô bướng bỉnh lắm.
Chuẩn bị hành trang sẵn sàng, anh nhìn cô một lúc lâu rồi mới rời cửa. Đúng chín giờ như thường ngày, anh đến cơ quan, bàn xong hai cuộc họp ngắn ngủi, anh mới đến sân bay. Trước giờ bay hai tiếng, anh nhàn tản ngồi ở phòng chờ, lật xem mấy quyển tạp chí tài chính. Anh thích dành ình ít thời gian linh động, dù đôi khi cũng chẳng nhiều nhặn gì.
Rút điện thoại ra, anh ngẩn người ngẫm ngợi, lần đầu tiên muốn gửi cô một mẩu tin nhắn. Nhìn màn hình trống trơn, dường như anh có nhiều điều muốn nói, mà chẳng biết bắt đầu từ đâu. Anh dặn dò cô trước lúc đi ngủ phải kiểm tra điện nước, khí gas, lúc ra ngoài nhớ khoá cửa nẻo, điều hoà không thốc vào chân… Anh muốn nói nhiều, trăm ngàn điều muốn nói, nhưng thực sự chỉ có một câu, em nhớ chăm sóc bản thân.
Sau đó, anh nghĩ rất lâu, mới bảo cô, đợi lúc anh về, chuyện này nhất định phải có một hồi kết. Công cuộc đày đoạ này đối với anh mà nói đã chạm đỉnh mất rồi, chính cô tô điểm thế giới của anh, và cũng chính cô, đẩy anh quay về cái thế giới chỉ hai màu đen trắng. Giờ đây anh nghiệm ra, Thư Lộ mà anh yêu vốn kiên cường, vui vẻ, tự tin và lương thiện, dẫu nhiều khi, cô xốc nổi, ngang ngược, tự ti và mẫn cảm, nhưng đã yêu rồi thì phải chấp nhận mọi thứ, bao gồm cả sự lựa chọn của cô.
Anh có thể là người thầy tốt, người bạn hiền, nhưng tốt nhất anh nên trở thành một người chồng yêu thương vợ mình, một người đàn ông luôn tôn trọng cô ấy bất kể lúc nào.
Chuyến bay mười sáu tiếng đồng hồ đưa anh đặt chân lên bờ bên kia địa dương, cách cô ngàn vạn dặm, nhưng hai trái tim đã xích lại gần nhau.
Sáng thứ ba, Gia Tu mới thích nghi được với việc chênh lệch múi giờ. Khách sạn anh ở toạ lạc tại Lower Manhattan, cách công ty không xa, đi bộ là tới. Những tòa nhà chọc trời mọc lên sừng sững khắp bốn bề, phố xá đông đúc người lại qua, song chẳng màng đến việc thưởng thức cảnh sắc. Không như trước kia, anh sống ở quận Queens, có lần đi nhờ xe đồng nghiệp tới công ty, anh bạn đồng nghiệp hay băng qua cầu Brooklyn để tới Trung tâm thương mại thế giới, khi đối diện với cánh rừng bằng thép này, anh lại thấy nó đáng yêu hơn rất nhiều.
New York là một thành phố thần kỳ. Dù Thượng Hải đang trên đà phát triển thần tốc, nhưng tự bản thân nó biến hoá chẳng được bao nhiêu. Còn New York, luôn mang tới sự mới mẻ qua mỗi lần ngắm nhìn. Lần đầu tiên đặt chân tới thành phố này, chị Cả dắt anh lên đài quan sát của Empire State, tại nơi đó, lần đầu tiên toàn cảnh thành phố như thu vào mắt anh. Nhưng mỗi lần sau đó, khi đứng trên đỉnh cao của biểu tượng kiến trúc, dường như New York đã thay da đổi thịt hoàn toàn. Còn bây giờ, anh cười gượng, chắc chẳng mấy ai còn leo lên đỉnh Empire State nữa.
Năm kia, gia đình chị Cả cùng ba mẹ đã chuyển về Boston. New York, rốt cuộc chỉ còn là một thành phố xa lạ. Được cái, con người luôn tiến lên trong sự đan xen giữa lạ và quen. Anh hẵng nhớ từng hàng báo, từng quán cà phê, từng tiệm quà lưu niệm, dường như mới chỉ chia ly có một ngày, chứ không phải mấy mùa xuân hạ thu đông.
Anh vào Starbuck mua một cốc Latte, nhân viên thu ngân hỏi anh có lấy thêm một phần sandwich cá ngừ không. Anh đắn đo một lát, rồi mỉm cười gật đầu. Có lẽ, New York vẫn là chốn quen thuộc của anh.
Gia Tu đặt túi đồ ăn sáng lên bàn làm việc. Nhìn đồng hồ trên tường, thấy còn sớm mà đồng nghiệp đã đến hòm hòm rồi. Anh ra quầy tiếp tân lấy một tờ báo, sau đó ngồi về chỗ của mình, vừa nhâm nhi cà phê vừa nghiên cứu thông tin. Tối qua, anh lại gửi mail cho cô, dẫu cô không hồi âm, thì lòng anh vẫn nhẹ nhõm hơn nhiều.
Tự nhiên anh thấy ghét đợt công tác này, thậm chí thấy hội hận vì trước giờ lên máy bay, mình đã không kiếm cớ để huỷ lịch trình mười ngày. Anh nhếch môi cười khổ, không, điều anh hối hận nhất chính là, mình không hôn cô ấy sau khi cãi vã nổ ra, biết đâu hai người sẽ bớt hành hạ nhau.
Nhớ tới khuôn mặt bướng bình của cô, anh dám khẳng định cô đã hết nghi ngờ, nhưng cô nhỏ còn giận anh chăng? Em vẫn ổn chứ, lúc đi ngủ chẳng biết đã kiểm tra cửa nẻo các thứ chưa, buổi tối vẫn úp mì ăn đấy à, chân có thò ra khỏi chăn không…
Lại một lần nữa, anh hiểu ra, nhớ nhung cũng là một căn bệnh.
Đột nhiên, người đồng nghiệp ngồi kế bỗng bên hét lên. Anh lại gần, cùng họ hướng mắt sang toà tháp phía Nam ở đối diện đang bốc khói đen ngùn ngụt. Ai nấy đều sững sờ, chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Họ nhốn nháo gọi cảnh sát, nhưng điện thoại không sao kết nối được, có người lấy máy bàn ấn số gọi về người nhà hoặc bạn bè.
Gia Tu nhìn đồng hồ trên tường, tám giờ năm mươi sáu phút; khoảng tầm mười giờ ở Thượng Hải. Bỗng anh thấy người bồn chồn không yên, lòng chỉ muốn gọi điện cho vợ, bất kể cô đã ngủ hay chưa, bất kể cô muốn nghe hay không. Anh chỉ muốn, nghe giọng cô mà thôi.
Có kẻ hô hào khuyên mọi người nên rời khỏi đây, một số đồng nghiệp bắt đầu thu vén đồ đạc, một số khác nghĩ thầm “có gì đâu mà cuống cả lên”. Gia Tu nhấc cặp, theo đám đồng nghiệp chạy về phía thang máy. Văn phòng nằm trên tầng cao, đợi thang máy mất rất nhiều thời gian. Một số người vẫn đang cố liên lạc bằng điện thoại, Gia Tu cũng không ngoại lệ, anh lấy điện thoại ra, gọi vào máy nhà, và cũng như bao người, anh không kết nối được. Bỗng anh có cảm giác, chưa bao giờ mình thèm được nghe giọng vợ như lúc này. Anh bèn nói với đồng nghiệp, mình phải gọi một cuộc điện thoại quan trong, rồi sau đó, anh quay lại văn phòng.
Anh nhấc máy bàn, bắt đầu ấn số, mười mấy giây trôi qua, cuối cùng điện thoại đã kết nối, nhưng chỉ có tiếng máy trả lời tự động. Anh nghĩ, chắc chắn cô nhỏ về đến nhà rồi, song làm biếng không chịu tắt chế độ trả lời tự động của điện thoại. Anh bèn đợi vậy, đợi đến lúc cô nhấc máy. Thế mà, cô không hề làm vậy.
Anh buông điện thoại xuống, bụng bảo dạ, chắc cô đi đâu đó. Có lẽ, anh nên gọi vào di động của cô, dù anh có thể mường tượng trong đầu, cô sẽ tá hoả giục anh cúp máy trong vòng một phút nói chuyện, khi cô biết đây là cuộc gọi đường dài từ Mỹ. Nhưng chẳng sao cả, anh chỉ muốn nghe thấy giọng cô, dù một phút, cũng mãn nguyện lắm rồi.
Khi anh nhấc ống nghe lên, cả toà nhà bất ngờ rung lắc dữ dội, bụi bặm và đèn đuốc trên đầu ập xuống, chẳng khác nào một trận động đất. Bên tai là tiếng nổ cực lớn, đồng nghiệp cùng tầng với anh kinh hãi hét lên. Chỉ trong nháy mắt, cả toà nhà bắt đầu bốc cháy, Gia Tu theo đám đồng nghiệp túa về phía hành lang, khói mù mịt toả khắp, chẳng nhìn thấy một cái gì. Ai đó hét ré lên:
- Lối thoát hiểm đằng này! Mau lên!
Anh bị đám đông lôi tuột về phía trước, cuối cùng đã thấy bảng hiệu phát quang, bất thình lình một ngọn lửa bừng lên, những người chạy đằng trước gào thét: cháy rồi. Mọi người bèn lui về phía hành lang, toan tìm lối thoát hiểm khác. Lát sau, một người bất ngờ phát hiện ra, lửa đang cháy hừng hực ở lối thoát hiểm còn lại. Vẻ tuyệt vọng hiện trên khuôn mặt mỗi người.
- Tôi tin nhân viên cứu hoả đã đến rồi, chúng ta phải giữ bình tĩnh, cố gắng đừng để khói xộc vào. – Một người đàn ông cao to lên tiếng.
Mọi người thi nhau lấy khăn quàng, quần áo, nhúng nước bịt những nơi có khả năng phả khói. Dẫu lòng ai cũng hoang mang, song vẫn động viên an ủi lẫn nhau. Gia Tu và bạn đồng nghiệp dìu một bà bị sái chân ngồi xuống ghế sô pha. Bà cụ ôn tồn cảm ơn, sau nói:
- Tôi không lo cái thân mình, chỉ sợ ông xã ở nhà sốt ruột…
Mọi người bắt đầu nhốn nháo nhấc máy gọi điện. Gia Tu ngồi về chỗ, gọi vào số di động của Thư Lộ, song vô ích, không thể kết nối được. Anh cười khổ, cô nhỏ đang làm gì vậy, nhẽ nào cô không biết anh nhớ cô đến phát điên ư.
Ngọn lửa lớn kèm theo khói đen dày đặc ập tới, toà nhà vẫn nghiêng ngả, mọi người tuyệt vọng dập lửa, có người thút thít thành tiếng. Ai nấy đều hiểu ra, cái chết đang cận kề ngay trước mắt họ. Có người đánh bạo lao ra lối thoát hiểm đang phừng phừng bốc cháy, một số khác bắt đầu lầm rầm cầu nguyện.
Gia Tu và vài anh bạn đồng nghiệp động viên những người phụ nữ đang hoang mang. Nhưng chính họ cũng hiểu rằng, mọi việc rất tệ. Vẫn có người mạo hiểm xông vào lối thoát hiểm, và những tiếng khóc lóc gào thét không ngừng vọng lại, dội vào tai từng người, đó là thứ âm thanh đau đớn, tuyệt vọng cùng cực.
Cuối cùng, anh nhận ra, mình đã chấp nhận sự thật này – bọn họ, chưa chắc đã thoát được. Lại một lần nữa, anh gọi vào di động của vợ. Đầu bên kia liên tục báo máy bận. Anh đặt máy xuống, không hề do dự, bấm một dãy số khác.
Đầu dây bên kia vang lên tiếng máy trả lời tự động, là giọng của anh: “Xin chào, hiện giờ chúng tôi không có nhà, bạn có thể để lại lời nhắn sau tiếng bíp, chúng tôi sẽ gọi lại ngay khi có thể. Cảm ơn.”
Một tiếng “bíp…” đi liền sau đó, là tiếng của Thư Lộ, hai người từng thu rất nhiều thể lần, sau cùng chọn cái này. Anh bỗng phá lên cười, cười thật dịu dàng, cuối cùng, anh đã nghe thấy giọng cô.
Toà nhà bắt đầu rung lắc, đám người la thất thanh, buộc anh phải vịn vào ghế, mới giữ được mình không phát ra tiếng hét tuyệt vọng. Qua một lúc, anh nắm chặt điện thoại, đầu bên kia vẫn im phăng phắc.
- A lô?… Thư Lộ, là anh.
Khoảng khắc ấy, anh bỗng bình tĩnh trở lại:
- Anh có rất nhiều điều muốn nói cùng em, nhưng sợ thời gian không cho phép. Anh từng thể, bất luận xảy ra chuyện gì, anh vẫn luôn ở bên em, bảo vệ em, ủng hộ em, nhưng anh lại quên mất lời thề của mình, chỉ muốn em sống theo cách mà anh cho là đúng. Anh là một gã bảo thủ, nếu anh đã khiến em đau khổ, xin hãy tha thứ cho anh.
- Còn nhớ anh từng hứa với sẽ ra đi muộn hơn em chứ?… E rằng, anh phải nuốt lời mất rồi, xin lỗi em. Nhưng quan trọng là, dù không có anh, em vẫn phải sống thật tốt, nếu quên đi anh có thể khiến em hạnh phúc hơn, vậy hãy cứ làm vậy, bởi đây là tâm nguyện của anh.
Toà nhà rung lên bần bật, tiếng nổ không ngừng dội vào tai. Ngón tay nắm chặt ống điện thoại đã cứng đờ, thế mà anh vẫn nén đau thương, nói với cô bằng giọng điệu lạc quan, dịu dàng:
- Sau cùng, anh muốn nói với em rằng… anh yêu em, yêu em vô cùng, em là tất cả của đời anh… tạm biệt em.
Anh cúp máy, giọt nước trào qua khoé mắt. Cuối cùng, anh không phải Phạm Liễu Nguyên, cô không phải Bạch Lưu Tô, họ chỉ là một cặp đôi sắp phải chia ly hết sức bình thường.
Nếu số phận đã bắt anh phải chết, vậy anh không muốn để cô nghe thấy giây phút định mệnh này.
[hết]