...chúc mừng cho buổi họp thành công và bản hợp đồng được kí kết. Nó nhận được li rượu tán thưởng và ánh mắt hài lòng từ hai bên, nhất là ba và e. Đến giờ phút này nó vẫn không thể tin được mình có thể làm tốt như vậy. Lúc nâng ly cùng e nó thấy ba e và ông Đạt nói chuyện rất vui vẻ và hợp nhau, như là đôi bạn thân hấy, còn nhìn nó gật gật điều gì đó, nó không để ý chắc là đang khen nó đẹp trai khoai to à nhầm tài giỏi đây mà hĩa hĩa! Đến h chiều bữa tiệc kết, ai về nhà nấy còn bên đối tác lên xe về khách sạn. Hôm nay quả là một ngày vui với nó, trên đường về nó rẽ ra chợ mua vịt để tối lai rai với bác Q bảo vệ. Bác Q cũng vui vẻ và đối xử với nó chả khác gì con đẻ, nó góp mồi bác góp rượu. Nó điện cho e đến ăn cho vui nhưng e không đến được vì theo mẹ đi đâu đó, thế là nó xuống nhà bác làm luôn. Nói thế thôi chứ có mỗi gần nửa lít rượu mà cũng không hết. Bác Q vừa uống vừa rít thuốc lào kể cho nó nghe truyện thời bác đi chiến tranh mà hấp dẫn quá. Xong xuôi, hai ông đực rựa dọn dẹp rồi ai về phòng nấy. Nó vẫn tỉnh táo vì uống "rất là nhiều", tầm hai chén! Nó trở lại bàn làm việc cùng cốc cafe. Đang đánh máy tính thì điện thoại reo, số lạ
-Alô?
-Dạ cho hỏi đây phải số cuả a Bảo Nam phải không? Một gjọng đàn ông trầm rắn rỏi vang lên, chất giọng chuẩn cuả một tay xã hội đen
-Vâng! Mà xin hỏi ai đó?
-Tôi là Mạnh, thuộc hạ cuả ông Đạt!
-Vâng?
-Tôi điện để mời a đến khách sạn XXX! Ông chủ tôi cần thương lượng với a vài điều!
-Ok! Tôi đến liền!
-Vâng chào a!
Nó thay quần áo rồi phi xuống nhà. Hơn p đồng hồ, cuối cùng cũng đến nơi. Đang định tiến lại tiếp tân thì có ngườ đàn ông mặc cây đen toàn tập tiến lại chỗ nó, một người bước lên và bỏ kính ra
-Chào a Bảo Nam!
-Vâng! Chắc a là a Mạnh!
-Dạ! Ông chủ tôi đang đợi a, mời a đi theo chúng tôi!
Nó gật đầu rồi đi theo người. Đến nơi, a Mạnh gõ cửa
-Ai? Đúng ông Đạt rồi
-Dạ thưa ông! Cậu Bảo Nam đã tới!
-Vào hết đi!
-Dạ!
Nó cùng người đi vào, ông Đạt đang mặc đồ ngủ ngồi trễm trệ trên xalon hút xì gà, căn phòng này rộng hơn phòng bình thường trong khách sạn
-Dạ! Cháu chào bác! Nó kính kẩn
-Ukm! Cháu ngồi đi!
-Dạ!
Nó ngồi đối diện vs ông
-Dạ thưa bác! Bản hợp đồng có gì sai sót ạ?
-Không, tuyệt lắm!
-Vậy?
-Không lằng ngằng nữa, vào thẳng vấn đề luôn! Ta muốn thương lượng một vụ làm ăn vs cháu!
-Dạ?
-Ta muốn con cho ta biết toàn bộ thông tin về Thành Long!
-Bác cần những thứ ấy làm gì thưa bác?
Nó thay đổi thay thái độ ngay vì biết được mục đích cuả ông ta là gì rồi
-Ta cần những điều đó để chiếm được Thành Long!
-Bác..?
Nó trợn mắt nhìn ông Đạt
-Nếu con không đồng ý thì sao bác? Nó cố giữ bình tĩnh
-Con sẽ đồng ý thôi! Ta và con cùng hợp tác, hai bên đều có lợi. Ta có được Thành Long còn con có được thứ mình cần!
-??!
Ông Đ hất hàm, a Mạnh gật đầu rồi lại phía tủ, mờ ra, lấy một tờ gjấy đưa cho nó. Nó cầm lên, là một tấm séc triệu
-Đấy là / coi như tiền công con đánh máy tính! Xong việc, khi nào chiếm được Thành Long, con sẽ nhận được , tỉ và ngồi vào ghế gjám đốc!
Nghe những lời ấy, nó điên tiết lên, nhưng vẫn thản nhiên giả vờ mừng rối rít
-Vâng vâng! Con đồng ý ạ! Con cảm ơn bác, con sẽ làm theo lời bác ạ dạ dạ!
Nó xuýt xoa, ông Đ nge xong thoáng thất vọng nhưng tươi ngay
-Ok tốt! Giờ con về đi! Ta đợi tin tốt lành cuả con!
-Dạ dạ! Con chào bác!
Nó đứng dậy cúi chào lia lịa rồi đi về. Nhưng ra đến cửa, nó quay lại
-Gì thế con? Ông Đ hỏi
-Dạ con quên chưa hỏi bác điều này ạ?
-Nào hỏi đi chàng trai?
Nó tiến lại đứng trước mặt ông ta
-Dạ con muốn hỏi nãy giờ bác có thấy con diễn đạt không ạ?
-CÁI GÌ? Ông Đ tròn mắt
Nó nhếch mép cười khinh bỉ rồi cầm tờ séc lên xé thành từng mảnh, đáp lên không trung
-Mày?
-Ông Đ, ông thật là thằng khốn nạn nhất tôi từng gặp đó!
-Mày dám!!
-Ông nghĩ vài đồng rách này có thể mua được thằng Bảo Nam này à, xin lỗi nhá, đừng có hòng! Tiền có thể mua được mọi thứ nhưng không thể mua được nhân cách và lương tâm con người đâu ông Đ! Xl, tôi không có cái phúc nhận tiền cuả ông mà làm cái truyện cầm thú ấy được! Hãy dùng tiền mà làm việc thiện đi, may ra Trời cho ông sống mấy năm nữa để hại người khác đấy! Hưư! Thế nhé! Chào!
Nói xong nó hùng hổ đi ra ngoài, nhưng đến cửa nó lại dừng và quay lại. Ông Đ và người cười tươi vỗ tay nhìn nó
-Khá lắm Bảo Nam! Thật đúng với những gì ta đã nghe về cháu!
-Ơ..dạ?
Thay đổi thái độ ngay lập tức, ngơ ngác nhìn ông Đ. Cánh cửa gần bàn làm việc của phòng mở, nó há hốc mồm khi cả nhà e từ trong đó