Edit by Lơ
______________
Bùi Thanh Hà đau khắp mình mẩy. Nửa đêm nằm trên giường không ngủ được, ôm bụng trong đau đớn
Nhà quá nhỏ, đến cả một cái giường để ngủ cũng không có
Giường của Bùi Thanh Hà chỉ là một tấm bàn gỗ treo tường. Lúc cần thì thả xuống, không cần thì treo lên. Cậu bé ngủ ở nơi giữa giường và vách tường nhỏ hẹp, chân của cha nằm ngay trên đầu bé
Bùi Thanh Hà nhìn chằm chằm bức tường mốc meo mãi mà chẳng ngủ được. Trong đầu chỉ nghĩ tiền học phí cùng sinh hoạt phí sau này phải làm sao
Trong trí nhớ ngày bé còn nhỏ, bé cũng có mẹ. Cha mẹ đều là công nhân nhà máy sắt thép. Khi đó công nhân vẫn là một nghề ổn định, được bao ăn bao ở đầy đủ
Tiếc rằng đợt cắt giảm nhân sự ập đến, hai người thất nghiệp. Từ đó, bạo lực cùng cãi cọ dần trở thành chuyện cơm bữa trong nhà. Cha thì thích đánh bài uống rượu, luôn ảo tưởng phất sau một đêm. Lấy hết tiền tích trữ ít ỏi trong nhà lao vào cờ bạc
Mẹ rời đi trong một buổi sáng
Bùi Thanh Hà trước giờ đều ngủ rất sâu, hôm đó lại bừng tỉnh. Bé thấy mẹ đưa lưng về phía mình, mang theo đồ
Bùi Thanh Hà hỏi, mẹ đi đâu vậy?
Mẹ trả lời, ra ngoài một lát, đi kiếm việc làm, bảo bé đừng đánh thức cha, mẹ ra ngoài mua kẹo sữa thỏ trắng về cho
Bé linh cảm không nên để mẹ đi, nhưng bé thèm quá. Nhóc con nhà hàng xóm hôm qua ăn cái này, cho bé liếm giấy gói kẹo. Ngon lắm luôn
Vậy nên Bùi Thanh Hà im lặng. Nhìn mẹ bằng ánh mắt tràn ngập chờ mong
Mẹ không về nữa, Bùi Thanh Hà cũng chẳng thể ăn được kẹo
Nhưng bé không trách mẹ nửa lời
Sau này bé nghe bà mắng mẹ bằng giọng cay nghiệt: “Con đàn bà kia, ly hôn rồi lên tỉnh tìm một thằng khác! Biết ngay nó là loại đó mà!”
Lúc đó Bùi Thanh Hà mới biết, hoá ra mẹ lên tỉnh
Vậy nên ước mơ của bé là lên được tỉnh. Cha càng ác độc, bé lại càng khát khao tình mẹ hơn
Bé nghĩ, nơi của mẹ có phải sẽ có chiếc giường mềm mại, bát canh ấm nóng cùng căn phòng rộng rãi không nhỉ?
Nghĩ hồi lâu, Bùi Thanh Hà bèn ngủ mất
Yến Giang cũng ngủ theo
Mở mắt lần nữa, thấy mình ở trong một văn phòng
Trong phòng truyền tới tiếng nói chuyện
“Thanh Hà ơi, đã khai giảng hai, ba ngày rồi, giáo viên bên kia gọi đến thầy mới biết em không đi học…. Thành tích của em, không học cấp thì tiếc lắm” Chủ nhiệm lớp nhíu mày “Huống hồ em gầy yếu thế này, sao đi ra ngoài làm công được”
Bùi Thanh Hà cúi đầu, lặng im không nói một lời
“Về cha em ấy à” Thầy chủ nhiệm thở dài “Thầy cũng gọi điện nói rồi…. Đừng nghe lời ông ấy. Sinh viên có thể làm thêm rất nhiều việc, còn hơn em đi trộn vữa ở công trường nhiều”
“Em chờ chút, để thầy nghĩ cách….”
Đúng là tìm được cách rồi
Nhà họ Yến ở cách xa ngàn dặm, định làm từ thiện tích đức cho con trai ốm yếu của mình. Nhà họ tạo điều kiện chu cấp toàn bộ tiền ăn học cho học sinh nghèo vùng sâu vùng xa
Yến Giang tự hỏi trong chốc lát, “À” một tiếng
Cậu vẫn nhớ. Người phụ trách quỹ từ thiện còn gửi hồ sơ đã được sắp xếp hoàn thiện đến cho cậu chọn. Bởi lúc đó Yến Giang mới giải phẫu xong, còn phải nằm trên giường bệnh, thấy nhàm chán
Cậu không nhớ Bùi Thanh Hà
Nhưng Yến Giang nhớ lúc đó mình chọn một lát là mệt. Hình như mình chỉ chọn những người chữ đẹp
Chữ Bùi Thanh Hà rất đẹp
Dưới sự giúp sức của thầy, cậu bé viết thư, đợi đủ tuổi thì làm thẻ ngân hàng. Đợi khoảng nửa tháng, cuối cùng cũng chờ được hồi âm, cùng với tiền. tệ. Năm đó là
Trước giờ Bùi Thanh Hà chưa từng mơ đến việc mình được sở hữu số tiền lớn đến vậy, cậu bé đứng trước máy ATM hồi lâu, không nỡ rút ra
Mãi cho đến khi máy trả thẻ lại, mới nuốt nước mắt sắp trào mi
Cậu bé có thể tiếp tục đi học, còn được đi lên xã để học
Nghỉ hè Bùi Thanh Hà đi bê gạch ở công trường, đôi tay nứt nẻ, loang lổ đầy vết máu. Bởi vậy cậu bé vô cùng quý trọng cơ hội này
Cậu bé cũng chẳng nói chuyện này cho cha nghe, nỗ lực học hành hơn ai hết. Mới lần đầu học tiếng Anh, còn khiến cho bạn bàn bên cười phụt, vậy mà đến lúc tốt nghiệp, đã có thể nói một cách lưu loát đúng chuẩn nhờ học trên đài
Nhưng cha đâu dễ gì tha cho cậu
Yến Giang lon ton theo Bùi Thanh Hà lên lớp tự học, cậu bé đang ngồi làm bài tập hoá, bỗng một luồng sương mù bay tới từ ngoài cửa sổ
Chủ nhiệm lớp đẩy cửa ra nói: “Bùi Thanh Hà, cha em tới tìm em”
Thầy cũng chẳng biết những khúc mắc giữa cặp cha con này, cho rằng chỉ là một lần gặp mặt bình thường. Người cha lặn lội từ quê đến gặp đứa con lâu ngày xa cách
Dẫu sao khắp đất trời ai cũng mang tình cha tình mẹ
Ở trong trí nhớ của Bùi Thanh Hà, lúc này đây cha bé trông thật cường tráng, đầu chạm lên trần nhà, cơ thể trông đô con đến dị thường
Mới gặp mặt, gã khổng lồ kia đã giáng tới một bạt tai—— “Mày cánh cứng rồi phải không? Không coi cha mày ra gì nữa đúng không?”
Các bạn ở trong lớp khiếp sợ, tò mò nhìn ra hành lang
Chủ nhiệm cũng hoảng, thầy mới tốt nghiệp năm ngoái, chưa gặp chuyện này bao giờ, bèn cố gắng nói chuyện để ổn định lại: “Anh làm gì thế! Không được đánh trẻ con. Dẫu muốn đánh cũng không thể đánh ngay ở trường được”
Ông Bùi nói: “Nó trộm tiền”
Bùi Thanh Hà trước giờ vẫn luôn nhẫn nhịn, lúc này chịu không nổi nữa mới lớn tiếng phản bác: “Tôi không hề”
“Vậy tiền mày đi học từ đâu ra” Ánh mắt ông Bùi trông thật giảo hoạt “Tao mới nói tại sao trong nhà lại thiếu tiền, hoá ra do thằng ôn con bất hiếu này”
Bùi Thanh Hà đỏ mắt nhìn gã, trong con mắt tràn ngập hận thù, tựa như chú linh dương bị ép đến đường cùng
Lần đầu tiên trong đời, cậu bé đánh cha mình. Ngay trước cửa lớp. Các bạn đều ló đầu ra, tựa như đang xem xiếc vậy. Những chuyện như này làm tăng thêm gia vị cho cuộc sống tẻ nhạt của học sinh cấp
“Trời ơi, có chuyện gì từ từ nói…..”
Không ai thèm bình tĩnh lại nói, đành phải để các giáo viên tách hai bên ra
Mà cha cậu bé lại nhỏ dần, già dần, tựa như từ người khổng lồ biến thành một gã trung niên bình thường. Cuộc sống khốn khó, làm tăng thêm vẻ già nua, gã còn lùn hơn Bùi Thanh Hà nửa cái đầu
Bùi Thanh Hà nghiến răng nghiến lợi nói: “Sau này mỗi tháng tôi sẽ cho ông , đừng bao giờ đến trường tìm tôi nữa!”
Chuyện đó chấm dứt tại đây
Có người phù hợp với vận động, có người lại phù hợp với học tập hơn, Bùi Thanh Hà rõ ràng là vế sau
Vừa thông minh, lại còn nỗ lực
Lúc được nghỉ đông và nghỉ hè, cậu bé mua một tấm vé xe đến làm công ở thành phố. Cái loại công việc bao ăn ở để dành tiền. Cậu rất thích tết, bởi tiền lương dịp này rất cao, làm một ngày đủ ăn nhiều ngày
Bé mèo con Yến Giang lon ton chạy theo cậu bé. Nhìn gương mặt cậu trai từ non nớt tới thành thục. Tựa như cánh hoa từ từ nở rộ, lại như quả ngọt từ chín rộ
Anh thi đậu đại học hàng đầu cả nước. Còn là trạng nguyên của thành phố
Trường và phòng giáo dục khen thưởng anh vạn tệ, gửi thẳng vào thẻ ngân hàng nhà họ Yến thường gửi
Yến Giang vui mừng, xoa đầu anh: “Anh sắp có một tương lai tươi sáng rồi đấy”
Nhưng cuộc sống đâu dễ dàng buông tha anh
Anh lúc này đang ở trường học nhận phỏng vấn. Bùi Thanh Hà vốn không biết cách ứng phó mấy chuyện này, tay chân cứng đờ, nhưng phóng viên đâu dễ dàng thả đi
Các phóng viên đang chụp ảnh anh, bỗng bà nội nhiều năm không gặp len lỏi giữa đoàn người, quỳ thẳng xuống trước mặt anh
“Bé Hà ơi, cha con, bị tai nạn—-“ Giọng bà nội nghẹn ngào “Ở bệnh viện huyện, con đi thăm ông ấy đi”
Bùi Thanh Hà bỗng ngây ngốc
Không phải vì lo lắng và đau lòng, mà là trước những dự cảm mơ hồ về việc sắp xảy ra— anh sợ hãi