HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP : Vĩnh Lạc Đồng Sinh
Tôi chưa từng là một tay giỏi thể thao, nhưng ít ra tôi cũng phải học bơi để lấy le trước mấy cô gái khi đi biển. Không cần biết lý do là gì, chỉ cần bạn biểu hiện thật tốt là được rồi. Đêm nay tôi không phải vì mấy cô gái, nhưng tôi chắc mẩm rằng mình đã phá hết tất cả các kỷ lục của bản thân từ trước đến giờ. Với một con quái vật kinh hoàng dí sát sau lưng, bạn có thể phá luôn kỷ lục bơi lội thế giới, chứ nói gì đến kỷ lục bản thân.
Rất may, khi ở dưới nước, tôi và người sói Lycal (tên tôi tự đặt theo thần thoại Hy Lạp) hoàn toàn cạnh tranh công bằng. Ok, có thể không được công bằng lắm!Cái kiểu bơi chó ấy làm sao bì được tốc độ của kiểu bơi sải tự do đã được con người hoàn thiện trong mấy ngàn năm qua. Tuy nhiên tốc độ và thể lực của Lycal vượt trội hơn thằng người của tôi rất nhiều. Xin nhắc lại, tôi chỉ là một anh nghiên cứu sinh suốt ngày vùi mình trong thư viện và viện bảo tàng. Hoạt động thể thao duy nhất mà tôi tham gia là đi xe đạp tới trường để tiết kiệm tiền. Thế nhưng lúc bấy giờ tôi thầm cảm ơn cái thói keo kiệt của mình.
Cái hồ rộng hơn tôi nghĩ. Và có lẽ nó còn rất sâu nữa. Càng bơi ra xa tôi càng thấy nước lạnh dần hơn. Cái lạnh buốt giá, thăm thẳm từ bên dưới đáy hồ truyền tới. Quái vật đang đuổi phía sau và có lẽ đó không phải là lúc để tôi nghiên cứu hồ nước chút nào. Nhưng quen với những động tác bơi sải, mỗi lần tôi sấp mặt xuống nước thì đều mở to hai mắt ra quan sát. Tôi kinh hoàng nhận ra có thứ gì sáng lấp lánh dưới đáy hồ. Nhờ ánh trăng, tôi thấy được nó đang di chuyển dưới đáy nước. Sâu thật sâu trong màu đen thăm thẳm đó,đôi mắt nó vẫn sáng lấp lánh. Tôi đã gặp người sói Lycal rồi, lý gì tôi lại nghi ngờ mình không gặp được người cá Ariel nhỉ?
Kinh hoàng có lẽ làm tôi nhầm lẫn các truyền thuyết rồi. Người cá lẽ ra phải ở bờ biển, chứ sao lại có thể sống trong hồ nước ngọt được. “Bơi lội và bơi lội, bỏ qua đôi mắt to cộ kỳ dị nhìn mình dưới nước đi, đó có lẽ chỉ là một con rùa thân thiện nào đó!”
Tiếng Việt có một câu nói: “Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa!” Người sói Lycal gầm lên đau đớn khi sinh vật bí ẩn dưới đáy nước phóng vọt lên tấn công nó. Tiếng gầm rú vang vọng khắp núi rừng. Thậm chí đã ở cách xa một khoảng, tôi vẫn cảm nhận được những rung động dữ dội của không khí và mặt nước do tiếng gầm mang lại.
Không khí thoang thoảng mùi máu tanh. Nếu không phải vì đang đêm, tôi chắc rằng mình đã có thể nhìn thấy mặt nước xung quanh loang loáng những máu. Trên vai của con Lycal mất đi một mảng thịt to, máu từ đó phun ra xối xả, còn con sói thì chật vật tru lên những hồi điên dại.
May rằng con rùa thân thiện tôi nghĩ đến đã chọn lấy tấn công sinh vật to kềnh càng và xù lông đó. Thân thể ốm o của một tay sinh viên nghèo như tối vốn không hấp dẫn nhiều người lắm, ngay cả quái vật trong hồ cũng chê.
Tôi cảm nhận mặt nước xao động, và đôi mắt to cộ phát sáng lại đột nhiên xuất hiện trong bóng nước sâu. Nước bắn lên tung toé, người sói Lycal lại gầm lên thật kinh khủng. Nước lấp loáng khi một thân hình vọt lên mặt nước. Con mẹ nó!Nếu có thể dễ dàng đoán trúng như thế, có lẽ tôi nên chơi xổ số thôi.
Xin lỗi các bạn vì ngôn từ thô lỗ lúc nãy, nhưng thật tình khi nhớ đến lúc đó, tôi thật sự rất xúc động. Tung người khỏi mặt nước, ánh trăng lấp lánh trên những chiếc vảy ánh bạc của đuôi cá. Phần thân trước là cơ thể của một phụ nữ đẫy đà hoàn toàn chẳng mặc thứ gì hết. Mình người, thân cá. Nếu không gọi là người cá thì tôi có thể gọi là gì đây?
Ngoại trừ những đặc điểm kể trên thì người cá không được đẹp như tôi vẫn thường tưởng tượng. Hàm răng hô vẩu ra những chiếc nanh đầy đe doạ. Mặt hóp vào teo tóp như một các xác khô,làn da xám ngoét như xác chết ngâm dưới nước lâu ngày, còn đôi mắt to cộ lồi ra ngoài như mấy con ruồi. Có lẽ người cá đã xuất hiện quá sớm, khi loài người vẫn còn mang những đặt điểm của loài vượn người Neanderthal. Tôi hy vọng giống người cá nước mặn sẽ gần giống với loài người hiện đại hơn, khi đã thoát khỏi lớp người vượn, với cái trán thẳng, cằm nhô và đầu óc phát triển. Ôi Siren, tôi vẫn mong nàng xinh đẹp, dẫu có độc ác với những lời ca ngọt ngào ru ngủ những chuyến tàu định mệnh chìm xuống đại dương.
Con quái vật lông xù bị một con quái vật nhớp nháp tấn công và ăn thịt. Tôi là người trần gian nên dĩ nhiên không nên dự vào những cuộc săn mồi đẫm máu như thế này. Tôi lại cắm đầu bơi tiếp. Cong tay, vồng lên, quạt nước, chân đạp, hất mặt, hít nhanh, úp xuống nước, rồi lại thở ra. Tuy rất nhiều động tác nhưng tôi có thể thực hiện toàn bộ chúng một cách nhanh cấp kỳ và chính xác. Bởi vì toàn bộ sinh mạng của tôi bây giờ phụ thuộc hoàn toàn vào chuỗi động tác này. Tay chân, tay chân, hít thở, hít thở.
Tiếng gầm của người sói Lycal có lẽ đã đánh thức tất cả những sinh vật sống xung quanh cái hồ này. Tôi mừng rỡ phát hiện phía bên kia mặt hồ có thứ gì đó đột nhiên được thắp sáng. Ngọn lửa đèn cầy châm vội vào lồng đèn, soi sáng một căn nhà tranh nhỏ, một bến đò cùng với chiếc xuồngmộc nho nhỏ cột vào bến.
Hoá ra tôi vẫn chưa tận mạng. Nơi rừng núi heo hút này thì ra vẫn còn người sống. Tôi đã nhìn thấy hình dáng thân người mặt áo chùng đứng trên bến đò, trong tay cầm một chiếc đèn lồng giơ cao, cố gắng soi sáng xem chuyện gì đang xảy ra giữa hồ.
Nhờ mặt trăng soi sáng, tôi hy vọng người đó sẽ nhận ra anh chàng tội nghiệp là tôi đây đang vùng vẫy ra xa khỏi hay con quái vật đang ăn thịt nhau. Tay chân, tay chân, hít thở, hít thở... Tôi mong mình được gắn động cơ của một chiếc canô, có thể mau chóng phóng vọt người về phía bờ hồ an toàn trước mắt.
Còn đoạn về sau, có lẽ hơi lộn xộn, vì tôi chẳng còn nhớ rõ ràng lắm. Tôi sẽ kể cho các bạn lý do tại sao. Có những đoạn là tôi nhớ ra, có những đoạn do tôi suy đoán và thêm vào. Nhưng mong các bạn tin tưởng câu chuyện này là có thật.
Vì cậu Andy tin tưởng nên tôi mới kể ra. Chứ từ vài năm trước tôi đã từ bỏ hy vọng rồi. Những người đãnghe tôi thuật lại câu chuyện này đều khẳng định, đó là do ảo giác của bệnh sốt rét rừng quái ác. Một số quá quắc hơn còn dám bảo là tôi bị té đập đầu nên khùng rồi. Nhưng tôi có thể chắc chắn, đó không phải là ảo giác do bệnh, té đập đầu, phê thuốc hay say xỉn gì hết... Đây là một câu chuyện có thật.
Cái người mặc áo chùng đen kỳ bí cầm trong tay một cây đũa phép, giống loại năm đồng ba cây ở mấy cửa hàng đồ lưu niệm phù thuỷ ấy. Nhưng có thêm chức năng đặc biệt, đầu cây đũa phát ra ánh sáng lờ mờ. Không gian xung quanh tôi sáng lên có ai vừa bật thêm đèn. Hôm đó là ngày rằm, bầu trời đêm đã rất sáng. Nhưng khi có cây đũa phép thì lại càng sáng hơn nữa, hệt như trời chỉ mới chiều một tý.
Nhưng lúc đó không có gì làm tôi bận tâm bằng việc bơi thật nhanh vào bờ cả. Tiếng người sói gầm rú liên tục, là một cái động cơ tốt cho tôivận hết sức bình sinh để thoát thân cho mau. Người áo chùng đen đi khỏi cầu tàu, leo lên chiếc xuồng nhỏ và bắt đầu chèo. Lạy chúa tôi, người ta không có được một chiếc canô để chạy nhanh hơn sao. Nếu ông ta ở chỗ này thì phải biết trong hồ có quái vật chứ. Sao lại đi trên mặt hồ với một chiếc xuồng bé xíu không gắn động cơ.
Trời phù hộ tôi, tiếng con sói nghe lục ục trong nước rồi. Cá mà ở trong môi trường của mình, thì dù có là mãnh thú thì cũng phải thua thôi. Tôi hy vọng người cá sẽ hài lòng với Lycal to đùng đó mà tha cho tôi. Tiếng của người chèo xuồng làm tôi mất hết hy vọng.
-Bơi nhanh lên, nó sắp tới chỗ anh rồi.
Có lẽ tôi bị khủng hoảng quá độ. Đột nhiên nghe được tiếng nói, tôi liền dừng lại, ngoái đầu nhìn xem có thật người cá xấu xí đuổi theo thật không. Mặt nước rẽ ra những cơn sóng nối tiếp hình chữ V. Chắc chắn thứ ở cuối chữ V đó là người cá kinh khủng. lần này tôi còn bơi nhanh hơn nữa. Giống như bạn đang tắm biển mà nhận ra mình đang bị một con cá mập rượt đuổi vậy. Có lẽ bơi là việc cuối cùng bạn làm trên đời này, vì vậy phải dốc hết sức thôi.
Nhưng trước đó tôi cũng đã làm nhiều việc cuối cùng trong đời mình rồi, tôi đã dốc hết sức chạy bộ trong rừng, leo dốc và bây giờ đã bơi qua nửa mặt hồ rộng lớn. Tôi bị đuối sức, rã rời, mà không thể quạt tay thêm được cái nào nữa. Người cá ngay sau lưng còn chiếc xuồng thì xa quá. Mà dù có thể leo lên được xuồng thì cũng không thể hy vọng người cá sẽ không tấn công. Chiếc xuồng có vẻ như quá nhỏ.
Khi người cá phóng lên khỏi mặt nước, chuẩn bị đớp cái đầu tiên vào người tôi thì kẻ áo chùng cũng ngưng tay chèo lại. Chỉ trong vòng một tích tắc, tôi nhìn thấy ánh sét sáng trưng vọt trên mặt hồ, bắn vào ngay vào người cá hung dữ. Khung cảnh như bị bấm nút tạm dừng ngay lúc đó, người cá bị treo lơ lửng trên không trung, nước hồ trên người nó còn nhễu tong tong xuống đầu tôi. Kinh ngạc, bất động, tôi sững sờ nhìn tình cảnh kỳ quái xảy ra trước mắt mình. Người cá bị lẳng đi như một món phế phẩm. Nó rít lên giận dữ rồi ngay lập tức lặn mất tăm. Tôi vẫn bơi tại chỗ, ngơ ngác nhìn chỗ người cá vừa biến mất.
Một cây mái chèo đập vào đầu khiến tôi giật mình sức tỉnh.
-Nhóc con, mau lên xuồng.
Đó là ông lão già, rất già. Và chỉ đến khi ở gần tôi mới có thể cảm nhận được ông ta lọm khọm như thế nào. Như một gốc cây khô đét đã chẳng còn sức sống. Đến nỗi tôi cảm thấy áy náy vì đã khiến ông nhọc lòng chèo xuồng ra đến tận giữa hồ. Có lẽ tôi nên lặng lẽ làm mồi cho thuỷ quái, còn hơn làm phiền một ông lão gần đất xa trời phải ra khỏi giường của mình vào lúc nửa đêm như thế này.
Ông ta mặc áo chùng đen, mũ trùm đầu, giầy da mũi nhọn như hằng trăm năm về trước. Tôi là một nghiên cứu sinh của khoa văn hoá dân gian Xeltic, dĩ nhiên tôi biết kiểu dáng quần áo ông lão mặc là gì, đó là bộ áo chùng của phù thuỷ. Có lẽ tôi đã nghĩ rằng ông lão là diễn viên của một tour du lịch gì đó, hay con cháu của ông yêu thích phù thuỷ nên mua bộ đồ này để trong nhà. Nhưng tôi đã thấy ông ta ra tay đuổi con thuỷ quái đi như thế nào. Nên tôi có thể chắc chắn.
-Ông là một phù thuỷ! – Tôi khẳng định chắc nịch.
-Ta chỉ là một người đưa đò thôi. – Ông lão móm mém trả lời, có lẽ trong miệng còn không nhiều răng lắm.
-Nhìn cái huy hiệu cài trên áo ông kìa. Nó khẳng định ông chẳng những là phù thuỷ, mà con là phù thuỷ cấp năm. Tôi đã từng viết bài luận văn về các dấu thánh tích và mật ký của phù thuỷ mà. – Tôi cãi lại.
-Nhóc con, ngươi cũng biết nhiều chuyện lắm. Nhưng ta khẳng định ngươi không phải là một phù thuỷ học trò đúng không. Bọn trẻ trong trường Woodenly biết chắc chúng không bao giờ được bơi xuống hồ Demden. Chỉ có ta mới có thể chèo xuồng qua mặt hồ này thôi.
-Có trường phù thuỷ thật sao? Dạy phép thuật thật sự chứ không phải là mấy thứ ảo thuật diễn trò chứ? Tôi đã đến một ngôi trường dạy phù thuỷ ‘xịn’ hả?
-Dĩ nhiên là một ngôi trường phù thuỷ ‘xịn’ thật sự rồi. Ta cũng không ngại nói cho người biết, bởi vì chẳng mấy chốc ngươi sẽ quên hết mất thôi. Chúng ta đến phòng y tế của trường để cậu uống một cốc rượu ‘quên’ nào.– Ông lão chắc lưỡi. – Cũng lâu lắm rồi mới gặp được một ca đi lạc hy hữu như ngươi đó. Mấy kẻ trước đây không bị lọt vào mê cung che mắt bằng phép thuật thì cũng bị bọn người sói ăn mất. Không lẽ rào cản che mắt bị hỏng chỗ nào sao?
Ông lão vừa chèo vừa tự lẩm bẩm một mình. Còn tôi thì thật sự rúng động vì cuộc gặp gỡ kỳ là này. Tôi gặp được một phù thuỷ thật sự, loại có thể làm phép chứ không phải diễn viên tại các khu di tích, nhận chụp hình với mọi người. Thế nhưng ông ta nói gì cơ? Muốn tôi uống bùa mê thuốc lú để quên đi hết hả. Không, không, không ... với phát hiện vĩ đại này tôi làm sao có thể bỏ qua được. Giống như bạn đào bới cả đời trong các hang hốc để tìm xương khủng long, đột nhiên một con còn sống sờ sờ nhảy ra trước mặt bạn. Tôi nghĩ bất cứ ai cũng không thể bỏ qua cơ hội được tiếp cận sự thật này. Đó là những người thật sự biết làm phép đó nha.
^_^
Đó là một cái cổng vòm bằng cây không lớn lắm. Cây bông giấy, bông bụp trồng lộn xộn xen kẽ nhau tạo thành hàng rào. Thật kỳ lạ khi giữa rừng lại có một cái hàng rào giống nhưng sân vườn ở một trang viên nào đó. Chẳng có cảm giác gì đặc biệt khi đi qua cánh cổng đó cả. Rồi đột ngột xuất hiện trước mắt tôi là cả một toà lâu đài bằng đá khổng lồ. Nó không giống lắm với cung điện của nhà vua, mà là sự pha trộn giữa nhà thờ và pháo đài thời phục hưng. Những tháp canh cao, mái nhọn hoắc, cửa kính màu hình các vị thánh. Tôi như bị điện giật đến tê liệt, nhìn muốn lồi cả hai mắt ra mà vẫn không thể nào tin được.
Tôi bước lùi ra khỏi cổng, chỉ là một cái hàng rào cây bình thường giữa khoảng rừng bình thường. Tôi bước một bước vào trong, một toà lâu đài không lồ tựa vào núi, sừng sững, uy nghi với ánh trăng treo trên đỉnh tháp. Kỳ diệu, ma thuật ... chỉ có những chữ này mới có thể lý giải được những gì tôi đang nhìn thấy đây.
Trước cổng lớn của lâu đài là một tấm bảng đề chữ, “Trường trung học phép thuật Woodenly”. Những con chữ thời Victory hơi cầu kỳ nhưng dễ dàng đưa ra được một thông điệp đơn giản, ‘trường học phù thuỷ’. Từ hồi đầu đêm đến giờ, có khá nhiều chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Tôi bị sốc nhiều lần đến nổi cũng chẳng nhớ mình bị tê liệt như con cá chết nằm trên thớt đến lần thứ mấy rồi.
-Marcus, ông vừa dẫn về một ‘thợ săn’! – Giọng một lão già nào đó la lên.
Tuy đã rất cố gắng nói thì thào, nhưng câu chuyện bàn bạc giữa ông chèo đò Marcus và người nhân viên cau có vẫn lọt vào tai tôi. Tôi sực tỉnh, nhìn quanh căn phòng có nhiều chiếc giường nhỏ và ga trải màu trắng. Đúng như lời Marcus đã giới thiệu, tôi bị đưa đến phòng y tế.
-Ồ! điều đó đã giải thích được vì sao tôi phát hiện ra thằng nhóc này đang bơi giữa hồ Demden với phía sau là một người sói và một nhân ngư đang đuổi theo. Cái dòng máu thợ săn chết tiệt! Họ không biết sử dụng phép thuật nhưng lại hấp dẫn bởi phép thuật. Như hai thanh nam châm trái dấu hút nhau vậy. Nó đi xuyên qua hàng rào bảo vệ của trường. – Giọng khàn gia nua của Marcus lên tiếng.
-Phải báo cao lên hiệu trưởng! – Người nhân viên khó tính đề nghị.
-Không, Vivian. Thằng nhóc sẽ bị ‘rút’ đến tận tế bào não cuối cùng mất. Ông biết phép thuật rút ký ức đó mạnh đến cỡ nào, nó có thể bào mòn luôn cả tri thức và trí thông minh của người ta. Thằng nhóc này đi lạc cũng chỉ vài tiếng đồng hồ thôi, tôi nghĩ một chút rượu ‘quên’ là đủ.
-Rượu quên chỉ có thể tạm thời đánh lừa trí não thôi, chỉ cần bị kích thích thì nó sẽ nhớ ra. Tôi nghĩ phép ‘rút’ sẽ triệt để hơn. – Vivian phản đối.
-Vậy kèm theo một lời nguyền thì sao. Chúng ta áp lời nguyền để nó không bao giờ tìm ra ngôi trường này nữa. Và nếu không tìm ra thì làm sao nó lại bị kích thích nhớ lại. Thậm chí nó còn chẳng nhớ mình cần tìm thứ gì nữa kìa.
-Được rồi, cứ làm theo cách của ông. Nhưng tôi vẫn phải viết báo cáo gửi lên hiệu trưởng.
-Đến lúc ấy thằng nhóc đã đi xa mất rồi.
Hai lão già áo chùng đen xuất hiện ở giữa cánh cửa. Một lão là Marcus móm mém, người đưa đò. Một lão là Vivian mập vĩ đại, nhân viên khó tính. Trên tay Vivian còn có thêm một cái khay và chiếc cốc bằng thuỷ tinh chứa chất lỏng sóng sánh như thuỷ ngân. Tôi đoán thứ trong đó là rượu ‘quên’ mà hai lão đã nhắc tới.
Tôi như một anh học sinh ngoan hiền, lần đầu tiên bị hai người bạn xấu ép uống rượu. Tôi uống hết ly rượu, ho khục khặc, sau đó lịch sự rút khăn ra che miệng, và phun hết thứ rượu ‘quên’ đó ra khăn.
-Há miệng ra nào nhóc! – Vivian khó tính lên tiếng.
Sau đó hai lão già hài lòng nhìn cái miệng trống rỗng của tôi, chắc chắn rằng tôi đã uống hết thứ rượu đó vào bụng.
-Và thêm một lời nguyền nữa là trọn vẹn. Venrdurantendooo .... – Marcus bắt đầu ngâm nga cùng với chiếc đũa trên tay vung vẩy như chỉ huy dàn nhạc.
-.... luxenbigannarxi ... – Vivian hoà giọng theo.
Thật ngạc nhiên khi nghe giọng hai lão già vẫn còn thanh trong như vậy. Đó là một trải nghiệm tuyệt vời. Lần đầu tiên tôi bị bỏ bùa, bởi một phù thuỷ cấp năm và một pháp sư cấp bốn (Tôi đã nhận ra huy hiệu của Vivian khi ông ta vừa bước vào). Mắt tôi bắt đầu nặng dần và trĩu xuống như một cây táo đầy quả chín. Tôi cảm thấy mình không thể chống lại cơn buồn ngủ, cảm giác như tham dự tiết học thứ sáu của môn lý luận chính trị. (Thầy giáo của môn này là người mà chúng tôi thường gọi đùa là ‘tiến sĩ gây mê’) Trước khi tôi nhận ra điều gì thì đã gục xuống ngủ ngon lành như một đứa trẻ.
Sáng hôm sau tôi phát hiện ra mình ngủ ở ngoài bìa rừng, quên hết mọi thứ, và chẳng thể lý giải tại sao mình lại chạy tọt đến tận nơi này. Việc đầu tiên tôi quyết định làm là cuốn gói quay trở về, cảm thấy tiếc nuối vô vàn. Nhưng không rõ vì đã bỏ thời gian công sức đi tới khu rừng Các Vị Thánh, hay là vì không tìm được bất cứ thứ gì ở đây.
Nhiều năm sau nữa tôi vẫn cố gắng quay trở lại. Nhưng than ôi, khi thì vì công việc, khi thì vì gia đình, các thứ cứ cuốn tôi đi, còn thời gian thì trôi qua vùn vụt. Đã nhiều lần tôi quyết tâm nghiên cứu cho bằng được bí mật của khu rừng này, nhưng cho tới nay, ngoại trừ câu chuyện mà tôi đang kể cho các bạn nghe đây thì tôi chẳng có bất kỳ chứng cứ nào hết.