Trường đại học PY
Trong lớp học bây giờ đang rất im lặng nhưng tại bàn của SanDi thì có một người ngơ ngơ chẳng biết mình đã làm sai cái gì mà cứ bị người kia ngó lơ, còn về phần người kia thì liên tục phóng ra những luồng khí lạnh lẽo.
~Flashback
Vốn dĩ Thiên Di hành xử như vậy là vì sáng nay có một người con trai lớp kế bên vào lớp cô, mặt mũi khôi ngô, đang lén lén lút lút để vào trong ngăn bàn của Hạnh San thứ gì đó. Vì hôm nay là đến ngày cô trực nhật nên cô đặc biệt đi sớm hơn mọi người một chút nhưng mới vừa bước đến cửa lớp thì đã nhìn thấy hết mọi việc.
Đợi đến lúc tên đó đi ra thì cô mới bước lại bàn, tay lấy từ trong ngăn bàn ra một bức thư kèm theo là một cành hoa hồng đỏ. Cô nhếch môi khinh thường, trong lòng thầm mắng chửi hắn ta, tiếp tục mở bức thư đó ra xem thì dòng chữ hơi khó nhìn một chút hiện lên trước mắt cô, với nội dung "Tớ là Chí Dương ở lớp kế bên. Hôm nay tớ có việc rất quan trọng muốn nói với cậu, hẹn cậu ở quán trà sữa đối diện trường mình nhé. Không gặp không về."
Thiên Di đọc xong muốn bốc hoả, khói giận ngút trời. Ánh mắt toé lửa tưởng chừng như ai nhìn vào đôi mắt ấy thì sẽ bị đốt cháy ngay lập tức. Thiên Di vò bức thư đó trong lòng bàn tay đến biến dạng, sau đó quăng thẳng vào sọt rác ở cuối lớp. "Muốn khiêu chiến với tôi sao ?! Nực cười, tôi sẽ cho cậu biết tay"
~End flashback
-Di à, cậu không khoẻ hả ?
-Không.
-Cậu hôm nay trông rất lạ.
-Tớ có sao ?! Thiên Di trả lời nhưng vẫn không nhìn lấy Hạnh San một cái.
-Có, sáng giờ cậu cứ lơ tớ. Tớ làm gì hay nói gì sai hả ?
-Cậu không làm nhưng người khác làm. Vẫn không nhìn Hạnh San, mắt chung thuỷ dán chặt lên bảng.
-Vậy cậu nói đi, là ai làm ?
-Thì là cái tên lớp kế... À không có gì đâu.
-Hửm, tên nào ?!
-Thôi không có gì đâu. Nghe xem cô đang nói gì kìa. Thiên Di biết mình bị hố nên vội vàng lãng sang chuyện khác. Xém lộ rồi
-Vì năm nay lớp chúng ta xuất sắc giành được giải nhất cuộc thi văn nghệ toàn trường nên thầy hiệu trưởng đã tài trợ cho lớp chúng ta một chuyến đi du lịch ở Nha Trang ngày đêm. À còn một điều nữa đó là chúng ta sẽ cùng với lớp kế bên đi du lịch. Các em về nhà chuẩn bị đi nhé, h sáng cuối tuần này chúng ta xuất phát. Tiếng cô chủ nhiệm vang lên đều đều.
Đây là trường đại học danh tiếng nên những chuyện được hiệu trưởng tài trợ những chuyến du lịch dài hạn này cũng không có gì quá ngạc nhiên.
-Yeahhh. Cả lớp hào hứng.
Thiên Di pov
"Gì ?! Lớp kế bên ?! Không phải là lớp của hắn ta sao ?! Sắp có chuyện vui để xem rồi"
-San, được đi chơi sao nhìn cậu có vẻ không vui vậy ? Thiên Di nghe từng câu của cô chủ nhiệm mà vui sướng không thôi bởi vì cô sẽ được ở cùng với Hạnh San suốt ngày ở đó. Định quay sang rủ cái tên vừa lùn vừa ngốc ấy đi mua vài thứ để chuẩn bị cho chuyến đi nhưng nhìn thấy vẻ mặt Hạnh San trùng xuống nên cô lo lắng hỏi
-Đi nhiều ngày như vậy chắc sẽ tiêu rất là nhiều tiền mà tớ thì...
-Ầy, cái đồ ngốc này. Chẳng phải thầy hiệu trưởng đã tài trợ toàn bộ rồi sao ?! Với lại tớ rất muốn đi chung với cậu. Đi nha~~~ Thiên Di giương đôi mắt cún con lên nhìn người kia.
-Ừm, okay. Hạnh San thật không chịu nỗi cái ánh mắt cực cute của Thiên Di.
-Mai cậu cùng tớ đi mua sắm những thứ cần thiết cho chuyến du lịch nha~
-Dạ được thưa tiểu thư. Hạnh San trêu
-Rất ngoan a~Bổn tiểu thư rất hài lòng. Thiên Di cũng không vừa.
-Ahaha. Nói xong rồi cả hai cùng phá lên cười.
~Giờ ra về~
~Khi tất cả học sinh đều ra về nhưng ở một góc nào đó có hai bóng dáng người con gái đang nói về chuyện gì đó~
-Cậu đã nhớ lời tôi nói chưa ? Người con gái có gương mặt xinh đẹp khoanh tay đứng nhìn người đối diện
-Tớ nhớ rồi. Tớ nhất định sẽ làm tốt. Cậu yên tâm. Người con gái còn lại trả lời.
-Đây, tất cả đều là của cậu. Nhớ phải kín miệng. Người con gái xinh đẹp móc trong balo ra một xấp tiền dúi vào tay người con gái kia. Căn dặn cẩn thận rồi quay gót rời khỏi.
~Cổng trường~
-Cậu làm gì mà lâu vậy ? Hạnh San đã đứng đây từ rất lâu rồi, trời thì nắng gắt nên trong giọng nói của cô có chsut khó chịu
-Oh, tớ để quên đồ trong lớp nên quay lại lấy. Hihi, sorry.
-Được rồi, cậu lên xe đi.
-Ừm, mình đi.
Nói rồi Thiên Di nhanh chóng ngồi yên vị phía sau chiếc xe đạp của Hạnh San. Hạnh San đạp xe đi qua những con đường đã trở nên quen thuộc. Thiên Di vẫn như thường lệ, hai cánh tay quấn quanh vòng eo của Hạnh San, đầu tựa vào tấm lưng không to không nhỏ nhưng đủ để cho cô có thể yên tâm mà dựa vào, môi cong lên tạo thành một nụ cười bí ẩn.