Hello mọi người nha~ Nấm thành thật xin lỗi vì sự chậm trễ của mình. Thực ra thì Nấm đã viết xong đến chap rồi nhưng xui thay em gái của Nấm đã vô tình xoá đi mất tiêu. Khóc không ra nước mắt luôn :((
Nấm sẽ cố gắng bù lại sự mong mỏi chờ đợi của mọi người bằng cách ngày chap được chứ ? Hihi, việc học của Nấm dạo này rất bận rộn nên là không có thời gian nhiều để ngồi viết truyện. Có gì mong mọi người thông cảm cho Nấm nhé ~
Còn bây giờ thì bắt đầu đọc truyện thôi nào~ ^^
--------------------------------------
-Đồ đáng ghét. Đồ lợi dụng. Nàng vì thẹn mà dùng tay đánh thùm thụp lên vai cô.
-Đáng ghét, lợi dụng như vậy mà có người yêu mới hay. Thôi trễ rồi, em vào nhà đi. Không thì mẹ em lo đấy. Mai San đến chở em đi học.
-Dạ. Em vào nhà đây, San về cẩn thận đấy nhé!
Nàng luyến tiếc đặt lên môi cô một nụ hôn nữa rồi mới vào trong nhà. Để lại con người kia đang lơ lửng trên chín tầng mây. Cô đứng nhìn bóng lưng của nàng một lúc nữa rồi cũng lên xe chạy về nhà.
----------///-----------------------
~Trường đại học PY~
Hạnh San cùng Thiên Di tay trong tay đi vào trường , trên môi Hạnh San là nụ cười vô cùng hạnh phúc , còn về phần Thiên Di thì đôi mắt hình bán nguyệt tuyệt đẹp lúc nào cũng hiện hữu trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng làm cho tất cả nam sinh trong trường đổ ầm ầm. Hai người họ đi đến đâu thì đều nhận được sự chú ý từ những người xung quanh , họ hầu hết đều nhìn vào cô và nàng bằng ánh mắt tràn đầy ghanh tị lẫn ngưỡng mộ.
Cô và nàng đang cười nói vui vẻ với nhau thì chợt phía trước xuất hiện một dáng người cao to đang đứng chắn ngang đường của họ. Hạnh San trong lòng có chút bực bội vì tự nhiên có người ngang nhiên chắn đường mình , cô dời tầm mắt từ khuôn mặt của nàng lên người kẻ đó. Ngay khi bắt được hình ảnh của hắn ta thì ánh mắt của cô nhiễm một tầng băng giá , đôi môi nhếch lên tạo thành một nụ cười quỷ dị.
Thiên Di đang vui vẻ phô diễn đôi mắt cười của mình cho Hạnh San xem thì đột nhiên những bước chân của Hạnh San chậm dần rồi dừng hẳn lại, nàng khó hiểu ngước lên nhìn khuôn mặt băng lãnh của Hạnh San, lại càng khó hiểu, nàng tiếp tục phóng tầm mắt về con người to lớn đứng trước mặt cô và nàng. Thì ra là Minh Lâm, hắn ta muốn gì nữa đây chứ ! Thật là phiền phức mà. Nàng ngay lập tức thu lại đôi mắt cười của mình , nhìn Minh Lâm bằng ánh mắt chán ghét cùng cực.
-Làm ơn tránh ra cho. Cậu không thấy rằng cậu đang cản đường chúng tôi à ? Hạnh San hơi nhíu mày khó chịu nhìn Minh Lâm.
Bấy giờ ở sảnh trường đại học đã tập trung rất nhiều nam sinh cùng nữ sinh vây quanh hóng hớt chuyện.
-Ấy ấy , đợi một chút nào. Không việc gì phải gấp gáp cả, chẳng qua là tôi có chuyện muốn nói riêng với Thiên Di nên mới thất lễ chắn đường của hai người. Minh Lâm trước mặt nhiều người tỏ ra mình là thư sinh nho nhã. Người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ hắn là người được dạy dỗ nghiêm khắc nhưng chỉ có Hạnh San mới biết hắn ta đã làm ra biết bao nhiêu là tội lỗi.
-Xin lỗi nhưng tôi không có chuyện gì để nói với anh hết. San à , mình đi thôi. Nói rồi Thiên Di nắm tay Hạnh San lướt qua người Minh Lâm nhưng chưa gì đã bị cánh tay to lớn của hắn cản lại.
-Chậc chậc, anh nghĩ chuyện này rất quan trọng đó cưng à.
-Anh muốn gì ?? Hạnh San nổi tiếng là người xưa nay đứng trước mọi việc đều rất điềm tĩnh nhưng hôm nay lại dễ dàng mất kiểm soát trước mặt Minh Lâm. Cô hạ giọng mình xuống, hơi thở mang theo chút nguy hiểm.
-Được rồi. Anh có chuyện gì muốn nói thì nói tại đây luôn đi. Tôi không muốn nghe những lời bàn tán vô căn cứ về mối quan hệ của tôi và anh. Thiên Di nhận thấy Hạnh San đanh dần mất bình tĩnh liền tăng lực nắm bàn tay của cô hơn, nàng dùng tay còn lại khẽ vuốt nhẹ lên mu bàn tay của cô nhằm xoa bớt lửa giận trong người Hạnh San. Và nàng đã thành công khi cảm nhận được đôi bàn tay đang siết chặt lấy tay mình được nới lỏng.
-Anh e là chuyện này không thể nói ở đây được. Mà chuyện này lại rất là quan trọng. Nếu em không...
-Được rồi, em cứ nói chuyện với cậu ấy đi. Xong thì về lớp. Hạnh San không muốn Thiên Di khó xử nên mới đồng ý cho nàng đi với Minh Lâm. Vả lại bây giờ Minh Lâm hắn cũng chẳng thể làm hại gì tới cô và nàng.
-Nhưng... Thiên Di lại một lần nữa khó hiểu, tại sao hôm nay Hạnh San lại dễ dàng đồng ý nàng đi với Minh Lâm như vậy chứ ?
-Không nhưng gì hết. Em cứ từ từ nói chuyện với cậu ấy. San về lớp đợi em. Hạnh San hơi cuối đầu cưng chiều hôn lên trán Thiên Di, nấn ná ở đó hồi lâu mới chịu dứt ra, cô mỉm cười xoa đầu Thiên Di rồi nhanh chóng rời khỏi.
Ây da, Thiên Di thật biết cách giữ hình tượng "đại công" cho Hạnh San nha. Vì biết chiều cao của Hạnh San hơi bị khiêm tốn nên nàng đã dẹp những đôi giày cao gót đắt tiền sang một bên và lựa chọn mang giày đế bệt để phù hợp với chiều cao của người yêu cô hơn. Tất nhiên, Hạnh San rất vui vì có được cô người yêu hiểu chuyện.
Sau khi bóng lưng Hạnh San khuất hẳn đằng sau khúc cua của hành lang thì Thiên Di mới thôi nhìn theo và di chuyển ánh mắt thập phần lạnh lẽo về phía Minh Lâm, con người đang đứng ở đó cười khinh khỉnh, hai tay đút vào túi quần nhìn nàng với ánh mắt đắc thắng.
-Chúng ta đi đến chỗ khác yên tĩnh hơn để có thể nói chuyện được không em ? Minh Lâm đảo mắt nhìn xung quanh rồi sau đó mở lời đề nghị.
-Tuỳ anh. Thiên Di chỉ hờ hững đáp.
-----------------//------------------
Một lúc sau, Thiên Di bước vào lớp với khuôn mặt hết sức ảm đạm, đôi mắt đỏ ửng, vô hồn. Nàng thờ thẫn bước từng bước nặng nhọc đến chỗ ngồi của nàng và cô.
Hạnh San vì mải mê đọc sách nên chẳng để ý đến mọi việc xung quanh. Đến khi cảm nhận được rằng có người ngồi kế bên mình cô mới từ từ đóng cuốn sách dày cộm đó lại. Ngay khi nhận thấy vẻ mặt cùng biểu hiện bất thường của Thiên Di, cô liền hốt hoảng dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt của nàng ngẩng lên đối diện với mình.
-Di, em làm sao thế ?! Sao mắt em đỏ thế ?! Em khóc ?! Em nói đi, anh ta đã làm gì em ?! Hạnh San hoàn toàn mất bình tĩnh khi nhìn thấy thân thể yếu đuối của Thiên Di như không còn sức sống.
-Em muốn nghỉ ngơi , muốn về nhà. Đáp lại sự lo lắng của Hạnh San, nàng chỉ vô lực nói được như thế. Nàng dùng tay gỡ hai bàn tay của Hạnh San đang đặt trên mặt mình xuống, nàng cố tình né tránh sự động chạm của cô.
Bị Thiên Di né tránh, trong tim Hạnh San hung hăng đau một cái. Cố nén đau đớn vào lòng, cô liền thu dọn sách vở của mình lại định cùng nàng xin nghỉ phép nhưng chưa gì đã bị giọng nói của nàng cắt ngang mọi hành động
-San cứ ở lại học đi. Em sẽ kêu bác Phan đến rước. Thiên Di đưa cặp mắt vô hồn của mình xoáy sâu vào ánh mắt sâu hun hút của Hạnh San.
-Không được, có về thì cùng về. San không muốn để em một mình vào lúc này. Hạnh San nắm chặt lấy bàn tay Thiên Di. Vẻ mặt kiên quyết.
-EM ĐÃ NÓI LÀ EM ỔN RỒI CƠ MÀ !!! Lúc này người mất bình tĩnh là Thiên Di. Nàng hét lên rồi nhận ra là bản thân có chút lớn tiếng với Hạnh San nên thở dài rồi nhẹ giọng. Em xin lỗi, nhưng bây giờ em muốn ở một mình. Chiều về chúng ta nói chuyện sau. Nói rồi nàng đeo balo lên vai, cố gắng lách người ra khỏi đáp đông trong lớp đang tụ tập lại sau khi nghe tiếng hét của nàng.
Hạnh San pov
"Di à...Em bị làm sao thế ?"
End chap .
Author: NẤM