Trái tim Quận Hy Ca rung động kịch liệt, mặc dù biết rằng có thể anh đang nói dối, nhưng lại chẳng thể tránh khỏi viên đạn bọc đường có sức sát thương quá lớn này.
Trong đêm tối, ánh mắt của cả hai đều thăm thẳm và âm u, vừa đen vừa sâu, như muốn hút cả linh hồn của đối phương.
Sau một lúc, hai người vẫn nhìn nhau, cứ thế im lặng mà giằng co.
Quận Hy Ca đưa tay đẩy anh ra, lạnh nhạt quay mặt đi: "Vô dụng thôi, tôi không thích anh..."
Diêm Dụ nhíu chặt hai mày, anh không nói không rằng, đột nhiên một lần nữa túm lấy tay cô, dùng sức ghì xuống, động tác có phần mạnh bạo, thô thiển.
Kế tiếp, nụ hôn nóng bỏng mà bất ngờ rơi xuống, cả cánh môi màu hồng nhuận chớp mắt liền bị ngậm lấy.
Quận Hy Ca chỉ cảm thấy môi mình như bị gặm c ắn, trước mắt cô tối sầm, đầu óc mụ mị, phản ứng chậm chạp, vài sợi tóc ngắn của anh chọc vào trán cô, có chút ngứa...!Nhưng vẫn không thể ngứa bằng trái tim lúc này.
Diêm Dụ giống như nhịn đói đã lâu, ngay từ khi bắt đầu đã không nén được, tận lực cạy mở hàm răng cô, quấn lấy lưỡi cô mà dây dưa, va chạm.
Anh có cảm giác bản thân đang ăn một thứ quả tươi ngon, mọng nước, quanh quẩn trong miệng một hương vị rất riêng chỉ cô mới có.
Mà hương vị này lại khiến anh mê mẩn đến phát cuồng!
Bàn tay của Diêm Dụ thoăn thoắt trượt xuống, anh nâng nhẹ cần cổ của cô lên, dụng ý làm cho nụ hôn thêm sâu.
Xuyên suốt quá trình đó, dù Quận Hy Ca có trốn thế nào cũng không chống lại được chiếc lưỡi khỏe khoắn của anh, hai đôi môi dính sát không một kẽ hở, như thể muốn cuốn lấy nhau không rời.
"Buông...!buông tôi ra!" Quận Hy Ca khó khăn lắm mới thốt được một câu đứt đoạn, thế nhưng rất nhanh liền bị Diêm Dụ nuốt chửng.
Từ trước cho đến giờ, Diêm Dụ vẫn luôn luôn tôn trọng cô, chí ít thì anh cũng không kích động như giây phút này, mặc cho cô có phản đối cỡ nào cũng không mềm lòng, một mực muốn hôn cô cho bằng được.
Nửa thân trên của Quận Hy Ca bất giác run rẩy, đỉnh đầu ngập tràn tê dại, cô nhắm mắt, đánh liều cắn vào lưỡi mình.
Cũng may, Diêm Dụ đã đoán trước ý đồ của cô, nhanh hơn một bước mà đè lưỡi của cô lại.
Kết quả, người bị đau chính là anh!
Diêm Dụ như phải bỏng, khoang miệng toàn là vị máu tanh.
Quận Hy Ca liếc liếc đôi mắt to tròn, nhân lúc anh không phòng bị, cô giãy giụa một phen rồi dứt khoát đẩy anh ra sau.
Lồ ng ngực Diêm Dụ khẽ nhói, cả cơ thể ngã ngửa, "rầm" một cái lăn uỵch xuống giường.
Anh xuýt xoa, ý thức còn chưa thanh tỉnh thì đã hứng trọn cái gối của Quận Hy Ca.
"Diêm Dụ, con mẹ nó anh khốn nạn vừa vừa thôi chứ?!" Thanh âm mang theo hung tợn vang lên, ai đó nghe được không khỏi rùng mình.
Quận Hy Ca trực tiếp chửi thề, sắc mặt quả không dễ nhìn.
Cô liên tiếp ném mấy cái gối về phía anh, đoạn lau thật mạnh bờ môi.
Có điều, cô có lau đến thế nào thì vẫn không thể loại bỏ hương vị của anh.
Tức đến nỗi tay cũng run, Quận Hy Ca không hơi sức đâu mà ngồi dậy được.
Cô nằm trên giường, rũ mắt nhìn người đàn ông đang ôm gối ở đuôi giường.
Dám cưỡng hôn cô mà còn bày ra vẻ mặt vô tội như không có gì, thật sự muốn đánh chết hắn!
"Anh tránh ra!"
Quận Hy Ca gầm gào, đại não như muốn nổ tung.
Dáng vẻ lạnh lùng, kiệm lời của cô thoáng chốc bay biến không còn lại gì, bây giờ, cô nào còn tâm trí mà nghĩ đến mấy cái nhỏ nhặt ấy.
Nụ hôn đầu cứ vậy mà bị người đàn ông này cướp mất, hỏi sao cô không ức chế cho được? Huống chi, Quận Hy Ca lại là người rất coi trọng mặt mũi.
Diêm Dụ co chân đứng đó, niềm háo hức trong mắt vẫn chưa kịp lui.
Anh nhìn cô chuyên chú, nhớ lại sự ngọt ngào, mềm mại ngắn ngủi vừa rồi.
Thấy cô tức giận, anh không những không sợ hãi mà còn nhích lên hai bước, vuốt tóc, hùng hồn đòi sự công bằng: "Hy Ca, em đã lấy đi nụ hôn đầu đời của anh, vậy nên em phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho sự trong trắng này..."
Mặt không đỏ, tim không đập nhanh, Quận Hy Ca không biết rốt cuộc Diêm Dụ lấy đâu ra lắm tự tin cùng với can đảm để nói một câu vô lý như vậy.
Cô hừ hừ một lúc, cơn giận vẫn chưa nguôi, vô cùng khó chịu.
Diêm Dụ nghiêm túc chờ câu trả lời, nhưng không được, cô không hề nắm bắt đúng từ khóa mà anh gửi gắm...
"Đêm nay anh đừng hòng ở lại đây.
Muốn tôi chịu trách nhiệm? Hừ, còn lâu, trừ phi tôi chủ động đè anh ra!"
Diêm Dụ nhếch môi cười, chỉ vào tấm thân của mình, "Đây, em đè đi! Nếu không muốn chịu trách nhiệm, cứ giao cho anh là được."
Hiện tại, anh vẫn còn là trai tân chưa được ai "bóc tách" cả.
Tự dưng có chút tự hào!
"..."
Quận Hy Ca uất nghẹn, chẳng buồn nói nữa, kéo chăn trùm kín đầu.
Diêm Dụ thở một hơi não nề, xoa xoa mái tóc rối rồi lững thững đi ra ngoài, bả vai bỗng dội lên từng trận đau đớn.
Lúc nãy bị cô nhẫn tâm đẩy ngã, đập vào rìa tủ, chắc hẳn là đã bầm tím lên rồi.
Suốt một đêm Diêm Dụ không ngủ, anh ngồi một mình ngoài phòng khách, đáy mắt không tiêu cự, thừ người nhìn vào hư không.
Quận Hy Ca cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, sau khi xảy ra xích mích cùng với sự tình xấu hổ kia, cô không tài nào ngủ được.
Không một từ nào có thể hình dung tâm trạng phức tạp của Quận Hy Ca, các loại cảm xúc đan xen trộn lẫn khiến cô cực kì bức bối, vô luận có dùng cách nào cũng không thể gạt bỏ.
Sâu trong tâm khảm, rõ ràng cô có để ý đến anh, lưu tâm đ ến anh, thế nhưng cô vẫn đánh lừa bản thân rằng không có gì.
Thích hay không thích, yêu hay không yêu?
Cô hoàn toàn mờ mịt!
Phải chăng...!trong lúc vô thức, cô đã rơi vào lưới tình của anh?
Sau bao lần tự dặn dò thâm tâm phải thật tỉnh táo, ấy vậy mà khi đối mặt với Diêm Dụ, cô luôn cảm thấy đặc biệt, dẫu cho không rõ là ở đâu...
Quận Hy Ca ôm mặt, cảm thấy khó lòng mà ngăn được tiếng nói của tâm hồn mình trước một người đàn ông cuốn hút như Diêm Dụ..