Bầu không trở nên hết sức căng thẳng, vạn vật như thể đã bị đóng băng, đông đặc và cứng ngắc.
Những tay vệ sĩ xung quanh trợn mắt nhìn nhau, chần chừ, muốn tiến lên mà lại không dám.
Bởi khi chưa có sự cho phép của Chung Tử Dương, bọn họ không được tự ý hành động.
"Xem ra là tôi đánh giá thấp em..."
Chung Tử Dương chậm rãi rút khăn tay ra, đè vào miệng vết thương, mặc dù trong lòng có chút xót xa nhưng trên môi vẫn treo nụ cười khẩy.
Bốn mắt nhìn nhau, phảng phất một mùi thuốc súng nồng nặc.
Quận Hy Ca dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lưỡi dao, miết miết.
Đây là con dao đã từng gắn bó với cô hàng mấy năm trời, cùng cô chinh chiến qua vô số ca phẫu thuật, từ dễ đến khó, từ đơn giản đến phức tạp, cho nên nó có ý nghĩa rất lớn đối với cô.
Nhìn nó, cô lại bất giác nhớ về quá khứ của mình.
Ánh dao sắc lạnh phản chiếu đôi mắt sâu như hồ thu, bên trong chứa đựng tàn nhẫn.
Khóe môi Quận Hy Ca không mảy may tồn tại một chút độ ấm, cô híp mắt, dường như đang chìm trong nỗi suy tư miên man.
Bắt gặp vẻ mặt thú vị này của cô, Chung Tử Dương liền thích thú bật cười, anh ném cái khăn thấm máu xuống đất, đoạn phủi phủi vạt áo.
Anh không hề thích máu tanh, vậy mà nay lại vì cô mà dính...
Chung Tử Dương điềm tĩnh phất tay, vệ sĩ lập tức hiểu ý, lát sau liền lôi An Cửu từ trong góc ra.
Nét mặt Quận Hy Ca ẩn hiện sự lo lắng, cô giương mắt trừng người đàn ông trước mặt, thái độ mười phần châm biếm, giễu cợt: "Chung thiếu, anh có nhớ rằng mình cũng đã từng giam giữ tôi không? Vào một năm trước, bằng chính cách như thế này?"
Bả vai Chung Tử Dương rung lên dữ dội, nụ cười cực kì đáng sợ: "Có phải em thấy tôi ác lắm không? Trong mắt em, tôi là ác quỷ chuyên hút máu người?"
Ánh mắt của Quận Hy Ca thoáng chốc trở nên lơ đễnh, cô lạnh lùng cất giọng: "Anh ác, nhưng lại chỉ ác với một mình tôi."
Khoảng thời gian ấy, vào một buổi tối, sau khi hoàn thành xong một ca phẫu thuật mệt mỏi, Quận Hy Ca với hai con mắt lờ đờ đã tìm một chỗ để nghỉ ngơi.
Nhưng không lâu sau, đột nhiên có một đám người bất động thanh sắc đạp cửa xông vào, mặt mũi kín mít, không nói lời nào liền ngang nhiên đưa cô đi.
Đến khi tỉnh lại, Quận Hy Ca đã thấy mình đang nằm trong một căn phòng rộng rãi, thoáng mát, mà người ngồi ngay cạnh cô lúc ấy, không ai khác lại chính là Chung Tử Dương.
Tay anh cầm điếu thuốc nghi ngút khói, đường nét khuôn mặt đẹp đẽ mà nghiêm túc, khẽ cười, anh dùng ánh mắt nóng bỏng nghiên cứu cô.
Quận Hy Ca trong lúc nhất thời không kiềm chế được, không kịp suy nghĩ mà đã vung tay cho anh một bạt tai, và hậu quả mà cô phải gánh chịu đó chính là bị giam nhốt trong vòng một ngày.
Cho đến một tuần sau, Quận Hy Ca mới bàng hoàng nhận ra lý do thực sự mà Chung Tử Dương bắt cóc cô.
Con trai của anh ta bị mắc bệnh tim bẩm sinh, hắn nói chỉ có cô mới có thể chữa khỏi, hắn cũng chỉ tin tưởng vào mỗi năng lực của cô.
Và dù Quận Hy Ca có đồng ý hay không thì sự lựa chọn của cô cũng chỉ có một...
"..."
Lần này Chung Tử Dương không đáp.
Thấy vậy, Quận Hy Ca bèn nhân cơ hội đẩy xe vòng sang bên cạnh anh, hướng thẳng về phía An Cửu.
Hai tay An Cửu bị trói chặt bằng một sợi dây thừng, mắt nhắm tịt, đang tựa lưng vào một cái ghế.
"An Cửu..."
Quận Hy Ca tận lực lay gọi An Cửu nhưng dường như vô dụng, cô ấy vẫn không có bất kì phản ứng gì.
"Đừng phí công vô ích nữa, cô ta tự khắc sẽ tỉnh."
Giọng nói đáng sợ của Chung Tử Dương vang lên sau lưng, Quận Hy Ca chỉ cảm thấy lông tơ trên người dựng đứng, da đầu tê tái, lạnh buốt.
Chỉ nghe người đàn ông thong thả tiếp: "Tôi có một thứ muốn tặng cho em, chỉ cần em dám nhận, tôi nhất định sẽ thả An Cửu ra."
Hai đầu chân mày của Quận Hy Ca nhăn lại theo bản năng, không hiểu vì sao có chút căng thẳng.
Cô ngờ vực lên tiếng: "Thứ gì?"
Chung Tử Dương vươn tay vuốt nhẹ lọn tóc cô, ánh mắt lấp lánh: "Em yên tâm, tôi đảm bảo em sẽ rất thích, vô cùng thích..."
Quận Hy Ca không còn cách nào khác, chỉ đành thỏa hiệp với anh.
Chung Tử Dương dẫn đầu đi trước, còn cô thì được hai người vệ sĩ của anh hỗ trợ, An Cửu cũng không ngoại lệ.
Tầng năm nhà kho vi vút gió, những bức tường ố vàng mà cáu bẩn, đám người dịch chuyển ra ngoài ban công lộ thiên, nơi chỉ có vài lan can gỉ sét cùng với mấy thùng phi nhỏ.
Quận Hy Ca đảo mắt, chờ đợi hành động kế tiếp của Chung Tử Dương.
Không biết gã khốn nạn này định làm gì nữa?
"Tách..."
Chung Tử Dương bỗng nhiên xoay người, trên tay cầm một bó hồng đỏ chói, mùi hương ngây ngất phút chốc lan tỏa.
Anh nở nụ cười tươi tắn, đoạn đưa nó đến gần tay cô, ý muốn nói cô nhận lấy.
Quận Hy Ca ngồi im không động đậy, hiển nhiên là đang cự tuyệt.
"Nhận lấy!" Chung Tử Dương ra lệnh, anh bắt đầu mất kiên nhẫn.
"Anh biết hoa hồng có ý nghĩa gì không?"
Đối diện với sắc mặt không mấy tốt đẹp của Chung Tử Dương, Quận Hy Ca vẫn bình tĩnh hỏi.
Chung Tử Dương nhìn nhìn bó hoa, đáp nhẹ bẫng: "Hoa hồng...!đó chính là tình yêu."
"Anh không yêu tôi."
"Tôi yêu em."
"Yêu?" Quận Hy Ca cười lạnh, "Một người như anh thì hiểu thế nào là yêu? Cho dù có hiểu thì cũng chẳng để làm gì..."
Khựng lại đôi chút, giọng cô có chút nghẹn: "Cả anh và tôi, chúng ta đều không xứng đáng có được tình yêu!"
"Không xứng đáng có được tình yêu? Tôi không xứng đáng sao?" Chung Tử Dương cụp mắt, đôi môi liên tục đóng vào mở ra.
Quận Hy Ca khép hờ hàng mi, gương mặt bơ phờ vì mệt mỏi quá độ.
Cô không muốn nói những lời này chút nào, nhưng thời khắc này cô cần Chung Tử Dương phải tỉnh táo lại.
Bởi lẽ cô không biết được lúc nào thì hắn phát điên!
Mỗi người đều có một góc tối trong tâm hồn, mà Chung Tử Dương, anh ta lại càng có nhiều góc tối hơn.
Hắn đã quen với việc điều khiển người khác, cho nên, Quận Hy Ca đang dùng chính tính mạng của mình mà đánh cược, cược xem hắn có kích động rồi giết cô không...
Thật may, Chung Tử chỉ cười.
Hai tay anh buông thõng ngang hông, do dùng lực quá mạnh, một bông hoa lập tức rơi ra, va chạm với nền đất.
Đúng vào lúc này, một âm thanh nam tính bất thình lình vang vọng, ngang tàng đánh thẳng vào lỗ tai những kẻ có mặt: "Ai bảo em không xứng có được tình yêu?".