Công lao lần này của Diêm Lãnh là lớn nhất, tuy chủ đích là của Diêm Dụ nhưng người ra tay thực hiện lại là hắn.
Nói ra thì Diêm Dụ cũng không muốn như vậy, có điều, ai bảo anh phải đi gấp chứ? Đành phải giao phó trọng trách nặng nề này cho thằng em vụng về thôi!
Quận Hy Ca cảm ơn hắn vì đã lặn lội đường xá xa xôi mang cá đến cho cô.
Diêm Lãnh cười khoái chí, không tỏ ra khách sáo chút nào.
Bấy giờ, hắn mới chú ý đến chân của cô, quan tâm hỏi han một câu: "Chị hồi phục tốt chứ?"
Lời vừa ra, Quận Hy Ca liền không nói gì.
Một lát sau, cô từ tốn mỉm cười, đôi môi đỏ mọng hé mở: "Cố Trình nói là hồi phục tốt, nhưng cụ thể thế nào thì chị không biết."
Bản thân cô ôm ấp niềm hy vọng rồi lại thất vọng, thường xuyên chìm trong mơ hồ, bất ổn.
Cô chẳng biết khả năng thành công sau ca phẫu thuật là bao nhiêu, hay Cố Trình chỉ đang lừa cô mà thôi.
Nhìn vẻ mặt nhiễm chút bi thương của cô, Diêm Lãnh trầm mặc trong giây lát rồi tốt bụng an ủi: "Chị đừng buồn, chân của nhất định sẽ tốt lên!"
Vừa nói Diêm Lãnh vừa đứng dậy, bàn tay thon dài nhẹ nhàng đút vào túi quần, tìm kiếm thứ gì đó.
Sau một hồi mò mẫm mà không có kết quả, mắt hắn chợt mở to, miệng la lớn: "Chết tiệt! Đánh rơi ở đâu rồi?!"
Dáng vẻ của hắn thoạt nhìn vô cùng hốt hoảng, Quận Hy Ca nhíu mày đẹp, còn chưa kịp hỏi đã nghe hắn tiếp: "Chị dâu, em có thể kiểm tra camera không?"
"Kiểm tra camera?" Quận Hy Ca khó hiểu lên tiếng.
"Đúng vậy, hình như em làm mất đồ rồi..."
Trong mắt Diêm Lãnh lướt qua một tia mất mát, cả người ỉu xìu như vừa mới bị hút cạn sinh lực.
Hắn nghĩ đến chiếc chìa khóa moto kia, nội tâm càng thôi thúc hắn phải tìm lại cho bằng được.
Đó là hắn đi mượn, mượn của thư ký đó! Nếu đánh mất thì hắn tiêu đời rồi!
Diêm Lãnh không nhịn được nuốt nước bọt, lòng run run.
Hắn nhanh như chớp kéo một vệ sĩ đang đứng trước cửa ra, bảo hắn dẫn đường đến phòng camera, từng câu từng chữ đều thể hiện sự nôn nóng.
Vệ sĩ khó xử nhìn qua Quận Hy Ca, cô thở dài, phòng camera hiện đang được sửa chữa, tạm thời chưa thể ra vào.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đưa tay với lấy chiếc ipad trên tủ, thao tác trên màn hình vài phút rồi gọi hắn: "Lại đây!"
Nghe cô điểm tên, Diêm Lãnh lập tức lật đật chạy tới.
Hắn nôn nóng đón chiếc ipad từ tay cô, sau đó liên tục tua camera.
Ngoài cổng, trong sân, giữa vườn, tất cả đều bị hắn nhìn một lượt mà không phát hiện bất kì dấu vết gì.
Hắn khổ não vò đầu, than thở, mặt mày nhăn nhúm y hệt ông già 60.
Vừa định bỏ qua phòng bếp đi tìm chỗ khác, động tác của Diêm Lãnh liền khựng lại trong phút chót.
Hắn cứ ngỡ mình nhìn nhầm, thử dụi mắt mấy lần nhưng vẫn như vậy.
"Chị dâu!"
Diêm Lãnh lay lay Quận Hy Ca, cô khó chịu nghiêng đầu, đập vào mắt là một cảnh tượng hết sức kinh ngạc.
Thím Quyên...!bà ta vậy mà lại cả gan ăn cắp?!
Màn hình hiển thị rõ ràng rành mạch từng cử động dù là nhỏ nhất của thím Quyên.
Từ việc bà ta lấy bộ bát đũa dát vàng cho đến việc giấu nó vào người ra sao, hết thảy đều bị ghi lại không sót cái gì.
Hai con ngươi của Quận Hy Ca híp lại thật sâu, hoàn toàn nhìn không ra cảm xúc gì.
Cô cười khẩy, âm sắc thanh trong chứa đựng sự khinh khi cùng chế nhạo: "Cuối cùng vẫn là không chịu được cám dỗ."
"Chị nói gì cơ?"
Ban đầu Diêm Lãnh còn sửng sốt nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, lúc này, thâm tâm hắn chỉ còn lại mỗi sự lạnh lẽo.
Hắn không tin được một người hầu đã làm trong gia đình mình suốt bao năm qua lại có cái tật xấu này.
Ăn cắp ư? Phẩm hạnh của bà ta còn không đáng giá một đồng xu! Nếu như không phải tận mắt trông thấy, không biết hắn còn sốc tới nhường nào nữa.
Ấn tượng của Diêm Lãnh về thím Quyên khá tốt.
Bà ta hiền lành, vui tính, dễ nói chuyện, ai ngờ ẩn sau vẻ ngoài vô hại ấy lại là tâm hồn méo mó và tham lam.
Giờ phút này, Diêm Lãnh mới thực sự thấm thía câu nói không nên trông mặt mà bắt hình dong!
Tiếp tục theo dõi vào màn hình, hai người thấy thím Quyên đã rời khỏi phòng bếp tự bao giờ.
Bà ta đi rất chậm, dường như mỗi bước đi đều vô cùng khó khăn.
Quận Hy Ca nhếch môi, cô thong dong chờ đợi.
Không lâu lắm, ước chừng khoảng nửa phút sau, bóng dáng thím Quyên liền xuất hiện trước mắt hai người, vẻ mặt bà ta mất tự nhiên.
"Thím làm gì trong đó vậy?"
Diêm Lãnh cũng không vội chút nào, hắn ung dung vắt chéo chân ngồi trên sofa, ánh mắt có chút cường ngạnh.
Nhìn chằm chặp vào người phụ nữ kia, hắn cao giọng hỏi thẳng.
"Tôi..." Thím Quyên lắp bắp không trả lời được, sao bà ta lại có cảm giác bản thân đang bị thẩm vấn y như tội phạm? Lẳng lặng giấu bàn tay run rẩy ra sau, bà ta cười xòa nói: "Tôi thấy tủ lạnh bừa bộn quá nên sắp xếp lại một chút.
Cậu đã chờ lâu phải không?"
Quận Hy Ca tặc lưỡi, khuôn mặt xinh đẹp không có vẻ gì là ngoài ý muốn.
Cô đánh giá thím Quyên một lượt, phần tay áo với phần bụng hơi phồng, vừa rồi bà ta đã cất đồ vào trong.
"Lý do rất hay!" Im lặng nãy giờ, Diêm Lãnh chợt thốt lên câu.
Da mặt thím Quyên tức thì tái xanh, linh tính mách bảo bà ta có điều không ổn.
Quả nhiên, một giây sau, Diêm Lãnh chậm rãi rút điện thoại ra, ở trước mặt bà ta ngang nhiên bấm gọi cảnh sát.
"Nhị thiếu gia...!tôi xin cậu!"
Thím Quyên quỳ sụp xuống sàn, bởi vì động tác quá mạnh mà chiếc đũa dát vàng liền rơi ra.
Khi chạm vào nền đất, nó phát ra tiếng kêu cực kì chói tai.
Mặc kệ cho bà ta van nài đến cỡ nào, Diêm Lãnh vẫn không thèm để ý.
Trong lúc đợi cảnh sát tới, hắn tiếp tục kiểm tra camera để tìm đồ.
Thì ra lúc đi ngang qua gốc cây ngân hạnh, hắn đã vô tình làm rơi.
Độ 15 phút sau, xe cảnh sát hú còi inh ỏi đỗ trước cổng biệt thự.
Vệ sĩ mở cửa cho bọn họ vào, khoảnh khắc nhìn thấy bóng người mặc áo xanh kia, thím Quyên tuyệt vọng khóc nấc lên, bà ta biết mình xong đời rồi.
Tự mắng chửi bản thân trong lòng một phen, tại sao lúc ấy bà ta lại không kiềm được h@m muốn? Bây giờ hối hận thì cũng đã muộn...
Thím Quyên muốn cầu cứu Diêm Lãnh một lần nữa nhưng giờ đây, hắn đã chạy ra bên ngoài nhặt chìa khóa, trong nhà cũng chỉ còn lại mỗi Quận Hy Ca.
Bà ta ngước hai mắt sưng húp, đỏ au lên, tận sâu bên trong là nỗi oán độc, cay nghiệt.
Bà ta còn chưa kịp làm gì Quận Hy Ca, lý nào lại hả lòng hả dạ mà rời đi?
Quận Hy Ca cảnh giác lùi về sau, nhưng đúng lúc cảnh sát còn đang còng tay thím Quyên thì bỗng bị bà ta xô ngã.
Kế tiếp, bà ta như con thú dữ nhào qua phía cô, song, chỉ mới bước được một bước đã bị cánh tay khổng lồ xách lên.
"Thả tôi xuống!"
Thím Quyên ú ớ vùng vẫy khiến cho viên cảnh sát đang xách gáy bà ta cảm thấy rất không vui.
Người đàn ông hít sâu, bằng một động tác đơn giản liền khóa hai tay bà ta vào chiếc còng số 8.
Xong xuôi, anh ta xoay thân hình tráng kiện cùng các đồng nghiệp rời khỏi.
Song song với đám người, Diêm Lãnh cũng chào tạm biệt cô, theo cảnh sát về đồn để lấy lời khai.
Lúc này, Tĩnh Tuyết bị đánh thức mới từ trên phòng bước xuống.
Bà ngồi bên cạnh cô, khó hiểu hỏi: "Cảnh sát tới đây làm gì vậy con gái?"
"Không có gì, con đã giải quyết rồi ạ." Quận Hy Ca không muốn làm bà phiền lòng nên không nói ra mọi chuyện.
Tĩnh Tuyết gật gù, ánh mắt có chút sầu muộn.
Bà thở hắt ra một hơi, đột nhiên cất giọng xót xa: "Không biết dạo này...!Nhĩ Trúc sống có tốt không?".