Mất một phút kết nối cuộc gọi, vào khoảnh khắc trông thấy gương mặt quen thuộc kia, Quận Hy Ca liền lộ ra một nụ cười mỉm.
Khẽ khàng đưa những ngón tay nhỏ nhắn chạm vào màn hình máy tính, Quận Hy Ca không nói một lời mà âm thầm quan sát.
Đường nét trên mặt Diêm Dụ đã có chút sắc bén hơn xưa, dường như là đã gầy đi.
Tóc anh cũng không còn bồng bềnh nữa, chúng xù nhẹ lên, thậm chí râu còn chưa cả cạo, mọc lún phún đầy cằm.
Lúc này, nhìn anh vừa xấu vừa già, nào còn dáng vẻ đẹp trai sáng ngời nữa chứ?
"Hy Ca, anh vẫn bình an vô sự.
Em đừng quá lo lắng, cứ yên tâm ở nhà dưỡng bệnh chờ anh khải hoàn trở về."
Mặc dù biết hiện tại bản thân lôi thôi, nhưng Diêm Dụ cũng chẳng nề hà gì.
Hai tay anh ôm chặt máy tính, nhìn sâu vào đôi mắt trong veo ấy.
Điều đầu tiên mà anh nói chính là thông báo tình hình cho cô, để cô biết rằng anh vẫn vô cùng khỏe mạnh.
Từng câu từng chữ của anh khiến Quận Hy Ca cảm thấy an lòng phần nào, khóe mắt cô cũng ngập tràn ý cười.
Chỉ cần anh không có mệnh hệ gì là được, nếu không phải chuyện này là bất khả kháng thì cô sẽ không bao giờ đồng ý cho anh qua bên đó mạo hiểm.
Tiền cũng hấp dẫn đấy, nhưng sao có thể hấp dẫn bằng người đàn ông này? Huống hồ...!cái mà cô thực sự quan tâm chính là an nguy của anh.
Lặng người một lát, Quận Hy Ca chợt bừng tỉnh.
Cô nhỏ nhẹ mở miệng, hình như đã không còn thấy bất kì sự lạnh nhạt, vô tình nào trên khuôn mặt trắng noãn ấy.
"Là chính miệng anh hứa chứ em không có ép anh.
Nếu...!anh không thể trở về, hoặc trở về mà mất một sợi tóc nào, em sẽ không thèm nhìn mặt anh nữa."
"Bảo bối, lẽ nào em có dũng khí để từ mặt anh?"
Người đàn ông trưng ra nụ cười kiêu ngạo, trong lòng ấm áp như ngồi lò sưởi.
Ngoái đầu nhìn ra bầu trời hiu hiu bên ngoài, anh thấy thành phố Lucerne cổ kính này không còn lạnh nữa, ngay cả sự nhớ nhung đằng đẵng cũng được khỏa lấp.
Đối với lời lẽ đầy tự phụ của anh, Quận Hy Ca bỗng dưng nổi giận.
Cô rít qua kẽ răng, như thể muốn anh phải nghe cho thật rõ: "Diêm Dụ, em nói được thì sẽ làm được!"
Những lời này không phải để nói cho vui, Quận Hy Ca biết nguy hiểm luôn luôn rình rập anh, vì vậy cô không cho phép anh được mảy may lơ là cảnh giác, càng không cho phép anh xem thường tính mạng của mình.
Diêm Dụ với cô trân quý còn hơn cả một bảo vật, nếu cô đã không thể ở bên anh thì cô phải nghiêm khắc với anh.
Ít nhất khi làm như vậy, có lẽ cô sẽ bớt lo âu hơn.
Phàm là những điều Quận Hy Ca đã quyết, bằng mọi giá cô sẽ thực hiện được.
Cho nên, Diêm Dụ không dám vô tư đùa giỡn nữa.
Quãng thời gian qua đầu óc anh quá căng thẳng, tưởng chừng như dây đàn có thể đứt phựt bất cứ lúc nào.
Phải chăng vì thế nên thời điểm hiếm hoi được trò chuyện cùng cô, anh muốn mình và cô thoải mái hết sức có thể?
Tâm ý của anh không phải Quận Hy Ca không hiểu.
Nhưng cô không có tâm tình nào để hùa với anh, trong khi cô đang căng thẳng, mà cô vốn cũng không biết đùa.
Kín đáo đưa mắt nhìn ba chàng trai kia, Quận Hy Ca muốn hỏi bọn họ đã lấy được thông tin mà cô cần chưa.
Tên tóc đỏ lắc đầu ý bảo là chưa.
Bọn hắn cần thêm thời gian, máy tính này không biết cài cái gì, mãi vẫn không xâm nhập được.
Quận Hy Ca vô thức hít sâu, viền áo bị cô siết nhăn nhúm lại.
Cô sợ kết nối quá lâu Tư Sinh sẽ phát hiện hành tung của anh, dẫn đến sự việc bị bại lộ.
Mặc dù anh không nói nhưng cô gần như đã biết tất thảy.
Bây giờ, Tư Sinh chính là kẻ thù trước mắt mà bọn họ cần đối phó.
Thế lực của ông ta quá mạnh, Diêm gia nghiêng về kinh tế, xét trên mặt bằng chung, rõ ràng là yếu thế hơn.
Cô xoa nhẹ thái dương, Diêm Dụ trông thấy liền nhăn mày lại.
Đang lúc anh định hỏi cô làm sao thì Đoàn Mộc Liêm bỗng ném một chiếc bút vào người anh, nhắc nhở anh rằng không nên kéo dài thì giờ.
Bởi vì quá gấp gáp, Diêm Dụ chỉ đành nhanh nhanh chóng chóng dặn dò cô: "Quận Hy Ca, em nhớ phải giữ gìn sức khỏe.
Ráng qua mùa thu này, anh sẽ về ôm em.
Nhé?"
Còn chưa kịp đáp lại, màn hình đã tối đen một màu.
Quận Hy Ca tiếc nuối, ngây người hồi lâu mà không nhận ra tên tóc đỏ đã xuất hiện sau lưng từ lúc nào.
"Anh đứng đây làm gì?"
Quận Hy Ca hằm hằm gập máy tính lại, không vui khi có người khác xen vào.
Sắc mặt cô khác hẳn với ban nãy, âm u đến mức đáng sợ.
Tên tóc đỏ rùng mình, toàn thân nổi đầy da gà.
Hắn ta lùi hai bước, cười hề hề một cách thô kệch: "Không có gì, tôi chưa nhìn thấy gì hết."
Vừa nói hắn ta vừa huơ huơ tay phụ họa, đoạn lanh trí chỉ sang tên hiền lành đang khổ sở vò đầu bứt tóc.
"Xin lỗi, khả năng của chúng tôi có hạn."
Thấy vậy, Quận Hy Ca liền nhìn An Cửu.
Hiểu ý, An Cửu đưa cho đám người này một chiếc thẻ ngân hàng, sau đó kéo ghế đứng dậy.
"Thẻ này không có mật khẩu, số tiền trong đó các người có thể tùy ý tiêu sài, tất nhiên, với điều kiện là phải tuyệt đối giữ bí mật về chuyện xảy ra ngày hôm nay."
An Cửu làm động tác kéo khóa, bày ra vẻ mặt thâm sâu.
Chựng lại một giây, cô tiếp tục bổ sung: "Còn nữa, các người nên đổi văn phòng đi.
Không nói đến tay nghề, nhưng nơi làm việc quả thật không chấp nhận được."
Lời giới thiệu của thám tử tư không đáng tin lắm.
Ban đầu cứ tâng bốc tài năng của đám người này lên tận mây xanh, giờ lại không thể hoàn thành công việc.
An Cửu bĩu môi, lòng thầm ngao ngán.
Dù không lấy được thứ mình cần, song Quận Hy Ca vẫn đưa tiền cho bọn họ làm phí bịt miệng.
Cô đã lường trước sẽ như vậy rồi, nên cũng không hụt hẫng gì.
Ngược lại, nếu như đám người này hack được máy tính của Diêm Dụ thì chẳng phải đám người của Tư Sinh càng dễ dàng sao? Trong đó có biết bao là thứ quan trọng, Tư Sinh mà biết thì thật không ổn.
Kết quả này cũng không tính là tệ, Quận Hy Ca hoàn toàn có thể kiện Quận Nhĩ Trúc sau.
Tranh thủ, cô lại thu thập thêm chứng cứ để cô ta hết đường chối cãi trước vòng pháp luật, bắt cô ta phải trả giá cho tội lỗi mà mình gây ra.
Sau khi rời khỏi văn phòng tồi tàn này, An Cửu đột nhiên nảy ra ý kiến rủ Quận Hy Ca đi spa làm đẹp.
Cô không thích mấy bước chăm sóc rườm rà, định bụng từ chối thì An Cửu lại nói: "Tiểu thư, cô không muốn chồng của mình nhìn thấy bản thân trong bộ dạng xinh đẹp nhất ư?"
Chỉ bằng một câu đơn giản đã đập tan ý chí sắt đá của Quận Hy Ca.
Làm gì có người con gái nào lại không hy vọng mình là bản thể duy nhất trong mắt người thương?
Xinh đẹp, Quận Hy Ca không thiếu.
Có điều, sự xinh đẹp và ý nghĩa của việc đi làm đẹp đôi khi lại không liên quan đến nhau, đặc biệt là khi xinh đẹp để cho ai đó nhìn.
Hắng giọng, Quận Hy Ca vu vơ cất tiếng: "Vì cô năn nỉ nên tôi sẽ đi."
An Cửu cười thầm, da mặt cô ấy mỏng, chắc chắn không chịu thừa nhận nguyên nhân đồng ý là do Diêm Dụ, nên là cô cũng không tiện vạch trần..