Hành Trình Cướp Đậu Hủ Của Tiểu La Lỵ

chương 16: người lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các ngươi có biết sự phân biệt đối xử giữa nữ chính và nữ phụ? Đó chính là: Nữ chính ra đường thì vận may bám chặt một tấc không rời, không gặp được cao nhân thì cũng phải gặp được nam phụ và nam chính!! Thậm chí, khi ở trong phòng ngủ, nam chính cũng từ đâu đó nhảy vào!

Còn nữ phụ? Hãy lấy Cố Thanh Thanh ra làm ví dụ, nàng chính là một tấm gương sáng chói, Cố Thanh Thanh nàng chính là nữ phụ kiêm đại boss cuối cùng, vừa ra khỏi nhà một ngày đã gặp thích khách, không những thế còn đánh mất ngọc bội!

Khụ…khụ riêng chuyện bữa sáng thì nàng có thể chịu đựng được. Nàng tình nguyện bị mỹ nhân ngược a!

Cái gì? Các ngươi nói Thanh Thanh không công bằng? Tiểu mỹ nhân đẹp, người ta có quyền, còn mấy bạn thích khách kia chỉ cần nhìn qua thân hình là biết xấu rồi!

Được rồi, quả thật nàng có hơi thiên vị…

Chúng ta cùng quay lại chủ đề chính, khả năng gặp thích khách trong ngày đầu tiên ra ngoài thậm chí còn nhỏ hơn quay xổ số mà trúng thưởng!! Rốt cuộc Cố Thanh Thanh nàng đây chính là xui xẻo hay may mắn?! Quả nhiên là vận xui đại nhân đã phải lòng nàng!!

Khi Thanh Thanh nhận ra số phận của một nữ phụ đi ngược tình tiết là vô cùng xui xẻo và nguy kịch, nàng lập tức tận lực tránh bước ra khỏi phòng và cách ly những nơi công cộng thường xảy ra những chuyện cẩu huyết trong truyền thuyết. Mặc dù chỉ riêng ở trọ trong khách điếm cũng là lúc thường gặp những chuyện phi lý vô cùng nhưng biết làm sao đây a! Cô Thanh Thanh nàng đã lỡ trả tiền thuê phòng rồi! Bây giờ bỏ đi thì phí lắm! Làm người phải biết tiết kiệm!

Nàng buồn bực ngồi tự kỉ trong góc phòng vừa than thở, suy nghĩ về cuộc đời bi kịch và gập ghềnh của mình trong tương lai không xa, tay phải vừa cầm đùi gà, tay trái vừa cầm bát cơm để ăn một bữa sáng muộn.

Cả bữa sáng hôm nay mặc dù được mỹ nhân hành hạ khá vui vẻ nhưng nàng vẫn là vô phương nhồi nhét đống “mỹ vị” vào bụng, chỉ đành lấy lí do mệt mỏi tháo chạy a! Hơn bao giờ hết, Cố Thanh Thanh nhớ Yên Mộ Quân da diết tựa như người giảm béo thương nhớ thức ăn. Rốt cuộc là bao giờ hắn mới đến đón nàng?

Cuối cùng, không phụ sự tương tư đêm ngày của nàng, Yên Mộ Quân cũng bắt đầu ló mặt.

Lúc đó vào khoảng đầu giờ Mùi (giờ Mùi =h-h), khi Cố Thanh Thanh chán nản nằm bẹp dí trên đất, thì trên cánh cửa gỗ của căn phòng cuối cùng cũng vang lên tiếng gõ cửa.

Nàng như một con zombie lờ đờ bước xuống giường, ló đầu, dùng cặp mắt cá chết mệt mỏi ngó lên nhìn người gõ cửa. Đứng trước cánh cửa gỗ là một tên nô tài lạ mặt.

Cố Thanh Thanh mặt không đổi sắc ném cho tên nô tài xa lạ cái hà bao trống rỗng của Yên Mộ Quân, mở to mắt nhìn chằm chắm hắn ta, vừa mở miệng tính nói thì đã nghe thấy tiếng kêu gào đau khổ của hắn.

"Nha đầu!! Ngươi như thế nào tiêu hết tiền của ta trong một ngày!! Đây là tiền tiêu vặt cả tháng của ta!!" Hắn đau khổ lên án.

Cố Thanh Thanh ngậm miệng đang định nói vào rồi bắt đầu im lặng, im lặng, im lặng thật lâu.

Sau đó, lập tức mặt than đóng sập cửa trước mặt Yên Mộ Quân, nhanh chóng chạy về phía giường, chui vào trong chăn, lấy gối bịt chặt hai tai lại, lòng thẩm nhủ mắt không thấy, tai không nghe, tâm không phiền.

Tuy nhiên, Yên Mộ Quân vẫn tiếp tục đập cửa rầm rầm và gào thét như có ai vừa chặt tay hắn, thậm chí Cố Thanh Thanh ở trong phòng còn nghe thấy tiếng khóc thút thít nức nở của ai đó.

Nàng không ngờ hắn lại vì một túi tiền mà lại có thể khổ sở như thế! Vốn ban đầu tiêu tiền của hắn đã ngại ngùng rồi (Liên Sương: Thật sao?) bây giờ Mộ Quân thành ra như thế làm nàng lại càng quýnh hơn.

Cố Thanh Thanh nàng mới chỉ có kinh nghiệm dỗ dành trẻ con thôi còn chuyện đi dỗ dành một đại thúc thì nàng chưa làm qua lần nào cả! Đây chính là việc cực phẩm có một không hai, có người cả đời cũng chưa từng gặp qua cảnh một nam nhân khỏe mạnh lại nằm ăn vạ với một tiểu cô nương!! Đây là chuyện cỡ nào ngược đời!

Cuối cùng, rốt cuộc Cố Thanh Thanh cũng không chịu nổi sự mè nheo của Yên Mộ Quân, nàng mặt đen mở cửa định bước ra ngoài mang hắn vào, tuy nhiên, chỉ trong giây lát, không cần Thanh Thanh mở lời, Mộ Quân lập tức lao vào phòng. Hắn chọn nơi có ít đồ đạc và sạch sẽ mà nằm xuống tiếp tục khóc lóc.

"Ô..ô..ô! Ta không biết đâu! Ngươi bắt nạt ta! Ngươi tiêu hết tiền của ta! Ta không biết đâu! Ngươi còn không mau tiền cho ta đi!!"Hắn lăn tròn từ trái qua phải rồi lại từ phải qua trái, lăn lộn khắp cả căn phòng.

Cố Thanh Thanh bất đắc dĩ nhìn hắn nhõng nhẽo như một đứa trẻ, đành phải giương cờ trắng đầu hàng. Nàng bước tới bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lưng hắn an ủi:

"Được rồi! Ta thật xin lỗi ngài mà! Ngoan, đừng khóc nữa có được không?"

"Ta không nghe! Ta không nghe! Nha đầu nhà ngươi bắt nạt ta!!" Yên Mộ Quân mếu máo vừa khóc vừa bịt tai lại, quay lưng với nàng.

Khóe miệng Thanh Thanh liên tục co giật, đoạn đối thoại trên sao lại có thể giống mấy câu nói sến súa của nam chủ phúc hắc với nữ chủ tiểu bạch não tàn vậy?!

Mộ Quân điều chỉnh âm lượng đủ để lọt vào tai nàng, giả vờ lẩm bẩm nói:

“Ta từ thâm sơn cùng cốc đến mang ngươi về, giúp đỡ ngươi không ít chuyện, vậy mà ngươi có thể không biết xấu hổ đối xử với ta như vậy! Ta thật không ngờ ngươi lại bội bạc như vậy!”

Lại nghe thêm câu này của hắn ta, mồ hôi lạnh của Cố Thanh Thanh chảy ầm ầm như thác. Được rồi, Yên Mộ Quân đại nhân à, ngài đáng tuổi thúc thúc của Cố Thanh Thanh nàng đấy, ngài làm ơn có phong thái của người lớn một chút có được không? Tại sao ngài lại tuyệt vọng quỳ trên đất như một nữ nhân dành cả tuổi thanh xuân cho kẻ hạ lưu là nàng rồi bị phụ bạc? Đừng tưởng nàng không biết gì cả!! Nàng thấy rõ ràng hình ảnh tay hắn lén lút véo đùi đấy!

Đôi lúc nàng thật sự rất nghi ngờ về giới tính của Yên Mộ Quân! Có lẽ, hắn thật sự bị bê đê.

Phát hiện ra Cố Thanh Thanh không tập trung vào mình, Mộ Quân lại bắt đầu điên cuồng thút thít nức nở, cố gắng rặn ra vài giọt nước mắt.

Nàng buồn cười nhìn một tên nam nhân tuổi trung niên đang lăn lộn khóc lóc trên sàn nhà, đành phải lấy từ trong tay nải ra hơn nửa ngân phiếu mang theo, quơ quơ trước mặt hắn.

“Ta chịu thua ngài, ta đền cho ngài là được chứ gì?”

Lúc này hắn mới chịu ngẩng đầu lên, giương đôi mắt khô ráo chẳng dính lấy một chút nước mắt nào cả nhìn về phía ngân phiếu trên tay Cố Thanh Thanh.

“Ngươi cho rằng ta kiệt sỉ đến mức độ vòi tiền của một đứa trẻ? Thôi, dù sao chuyện đã qua rồi thì cũng nên cho qua đi thôi! Con người không nên luôn nhìn vào quá khứ.” Yên Mộ Quân ung dung đạo mạo đứng, thản nhiên vừa phủ bụi dính trên quần áo vừa nói, giống hệt như kẻ vừa nằm ăn vạ trên đất không phải hắn.

Thực sự Cố Thanh Thanh rất muốn nói, phiền toái ngài hãy hành động và nói chuyện một cách đồng nhất có được không? Ngân phiếu từ lúc nàng đưa ra hắn đã bỏ luôn vào trong ngực rồi, làm như nàng sẽ đòi lại ấy, vậy mà hắn còn không biết xấu hổ nói như vậy…

Yên Mộ Quân liếc mắt nhìn mấy tờ ngân phiếu hơi lộ ra trong hành lí của nàng, khẽ ho nhẹ:

“Kì thực vẫn không đủ…”

Cố Thanh Thanh đen mặt nhìn hắn, không phải là không đủ mà là còn thừa nữa! Vừa nãy ai là kẻ đã nói không so đo với trẻ con?!

Nhiều năm sau, vào một ngày mà nàng đang phơi thuốc bỗng tiện mồm hỏi sư phụ:

“Sư phụ, ngài nghĩ ưu điểm chung của người trong Phù Sinh cốc là gì vậy?”

“Người của cốc ta ưu điểm đầy mình, nhưng nổi bật nhất vẫn là tự tin (mặt dày), da mặt chỉ là vật bên ngoài, chúng ta phải chú ý đến tâm hồn bên trong.” Sư phụ nàng mặt không đỏ, tim không đập, thậm chí còn đầy tự hào nói.

“……ôi, vừa nãy trời gió lớn quá, sư phụ, người vửa nói gì vậy?”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ -------

Lúc Yên Mộ Quân đến đón Cố Thanh Thanh thì cũng đã qua giờ ăn trưa, bởi vậy, hai người chỉ mua hai chiếc bánh bao ăn tạm.

Sau khi mỗi người đánh chén xong một chiếc bánh bao, Mộ Quân và Thanh Thanh cùng chỉnh chu quần áo, rồi như một đôi chủ tớ thực sự, hai người bình tĩnh xuống lầu một trả phòng.

“ Ồ! Tiểu thiếu gia! Lần sau nếu ngài có qua đây lần nào nữa thì cứ ghé lại đây một lần nhé! Haha!” Chưởng quầy cười vui vẻ.

Cố Thanh Thanh cũng tươi cười đáp lễ nhưng lòng lại vô hạn xót xa, đương nhiên, đương nhiên nàng sẽ tới, mỗi năm sẽ đến một lần, vào ngày giỗ Cố gia… Chờ đến ngày nàng đủ mạnh để có thể trả thù, để có thể bảo vệ những gì thân thương nhất, thì nàng nhất định sẽ một lần nữa đường đường chính chính bước vào cửa chính Mạn Tiêu sơn trang trong thân phận nữ nhi của Cố Thanh Lam, thành viên của Cố gia!!

Không cần thề thốt một lời nào cả, cũng chẳng cần tự hứa với chính mình, bởi đó là điều hiển nhiên đối với nàng!! Phá hủy những gì nàng yêu thương nhất thì cũng phải nhận lại một kết quả tương tự, không, phải khủng khiếp hơn!

Ánh mắt Cố Thanh Thanh kiên định nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao, khóe miệng không khỏi nhếch. Mẫu thân, thúc thúc, gia gia, ngoại tổ mẫu, mọi người từng nói sẽ mãi dõi theo con, nếu là như vậy, xin hãy đồng hành cùng con trên con đường này, hãy nhìn con từng bước, từng bước lấy lại công bằng cho mọi người!!

Lấy ưu thương làm động lực, lấy hận thù để cố gắng, Cố Thanh Thanh chậm rãi bước ra khỏi Hạc Nhu khách điếm, từ đây, một hành trình mới sẽ bắt đầu…

--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------

Từ ô cửa sổ của một căn phòng chữ Thiên khác, tiểu mỹ nhân đang chống cằm lười biếng nhìn bóng dáng của Cố Thanh Thanh và Yên Mộ Quân.

Hắn một tay vân vê một miếng bạch ngọc tinh xảo chạm khắc đôi cá với những chiếc vây cá như những chiếc quạt lụa mềm mại đang tung tăng bơi lội, biểu tượng cho sự giàu sang, phú quý và may mắn – ngọc bội của Cố Thanh Thanh.

“Đi điều tra xem trong Mạn Tiêu sơn trang có bé gái nào khoảng từ năm đến sáu tuổi và xuất xứ của chiếc ngọc bội.” Nam hài nhàn nhạt nói với hai tên nô tài đang cung kính đứng đằng sau.

“Thuộc hạ tuân lệnh!”,.....

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio