" Kết quả ADN như thế nào?"
" Nó là con anh"
" Hừ! Muốn bước vào nhà tôi mà dễ thế sao? Sửa đi! Nó không phải con tôi, bây giờ không, tương lai càng không!!"
Ta thở dài ngao ngán. Hình như ta nghe phải cái không nên nghe rồi.
Bỗng một bàn tay đặt lên vai ta. Khiến ta cực kì hoảng sợ, có khi nào là đám người xấu của băng đảng cha ta không??? Ta lỡ nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người trong phòng rồi, làm sao bây giờ???
Cầu mong họ ra tay nhẹ một tý, ta còn quá trẻ, quá đẹp, tiểu mỹ nhân như ta mà phải chết không toàn thây thì xuống địa phủ làm sao mà dám ngẩng mặt lên nhìn người?? Á, không phải, nhìn quỷ chứ! Có khi nào Diêm Vương đại ca ca đẹp trai như trong tiểu thuyết ngôn tềnh? Thế thì làm sao sờ mó được!! Nhỡ chẳng may ta lại không được đầu thai vì quá xấu?!
Ôi! Thủ đoạn mới thâm độc làm sao! Bọn họ thật là một lũ xấu xa, độc ác!!
Thế chẳng thà giết ta đi còn hơn!
Không, không, bọn chúng giết ta rồi ta mới xuống được địa phủ chứ. Vậy thì sửa lại!
THẾ CHẲNG THÀ CHO TA SỐNG TIẾP CÒN HƠN!
" Em gái, em đi lạc sao?" Giọng nói nhẹ nhàng, uyển chuyển tưa như tiếng suối trong veo, thánh thót từ sau lưng ta truyền đến cắt đứt con đường diện kiến Ngọc Hoàng và hậu cung của ngày ấy.
Nhận xét đầu tiên của ta là: giọng nói ngọt ngào!! Ta lập tức di chuyển ánh mắt như tia x-quang đến bàn tay đang đặt trên vai ta. Cái bàn tay này không giống bàn tay trong phim ma ta hay xem lén lắm! Bàn tay trắng mịn, ngón tay thon dài, móng tay được cắt tỉa tỉ mỉ.
Giọng nói hay, bàn tay đẹp => Mỹ nhân => Đậu hủ FREE!! Còn chần chừ chi nữa? Nhanh tay ring quà về.
Ta lập tức quay lại, mở to đôi mắt ngập nước chuẩn kiểu cún nhỏ đáng thương, cắn cắn đôi môi anh đào nho nhỏ, lợi dụng triệt để hình dạng tiểu la lỵ thanh thuần, đáng yêu kiêm yếu đối, kích hoạt chức năng tình mẫu tử đến %.
" Chị ơi! Em sợ lắm! hức...hức... Em nhớ mẹ!" Skill giọng nói nghẹn ngào, bàn tay trắng nõn như búp măng dang ra chờ ôm, đôi chân ngắn cũn chạy lạch bạch lao vào lòng mỹ nữ.
Khóa mục tiêu hạ cánh! Đã khóa! Tư thế gà con lao vào cánh gà mẹ, đầu tấn công bộ ngực, tay ôm eo, chân lướt qua đùi mỹ nữ, động tác đòi hỏi độ khó cao đã hoàn thành một cách hoàn mĩ!
Đánh giá mục tiêu: Ngực tấn công, mông phòng thủ, khả năng tấn công mạnh hơn tất cả những mỹ nữ ta từng gặp (khụ khụ, kiểu ngực khủng hơn tất cả những mỹ nữ ta từng gặp ấy).
Nâng khuôn mặt bánh bao của mình đối diện với mặt mỹ nữ để đưa ra kết luận, sử dụng ánh mắt puppy tấn công che dấu tia x-quang đánh giá.
Kết luận: bo đỳ đẹp, mặt quyến rũ => Mỹ nữ là đây.
Thì ra là mỹ nhân y tá! Ta đã chờ bao nhiêu giây đê gặp lại nàng, mỗi giây như / phút làm tim ta bồi hồi, đau đớn.
Mỹ nhân y tá hoàn toàn bị trúng chiêu của ta, sau vài giây choáng váng, nàng dịu dàng nắm tay ta vừa đi tìm cha mẹ. Vừa sờ sờ tay mỹ nhân trong đầu ta vừa YY dam dang đủ kiểu, mặc dù ta nhớ rất rõ đường về nhưng... mọi người đều biết mà.
Mãi cho khi về đến nơi, ta cũng không nỡ buông tay mỹ nhân y tá. Tất nhiên, ta cũng sử dụng skill nụ cười tỏa nắng hạ gục nàng.
Sau đó? Ta hôn lên má nàng chứ sao!
Thực ra bệnh viện cũng là nơi quy tụ mỹ nhân, bác sĩ mỹ nhân, y tá mỹ nhân, bệnh nhân mỹ nhân,... Ta ngồi ngắm các nàng mỹ nhân đến tận khi mẹ ta buôn đủ thể loại dưa xong với một vị phu nhân nào đó mà bà mới gặp lần đầu và cha ta nói chuyện cơ mật với vị bác sĩ xét nghiệm ADN trở về.
Đương nhiên, không ngoài dự đoán, sau cuộc dàn xếp của người cha vĩ đại thìtờ giấy xét nghiệm chìa ra trước mặt mẹ ta làm bà sốc không nói nổi lên lời.
Bà hoàn toàn bỏ quên hết phong phạm, thái độ cao quý mà bà ngày ngày cố gắng nặn ra. Mặt bà ta đỏ bừng như có thể nhỏ ra máu, khuôn mặt quyến rũ của bà vặn vẹo như một con quái vật. Móng tay bà đâm vào bàn tay ta khiến ta đau đớn, nhíu mày.
" Bốp" Một cái tát vang dội vào mặt ta, với thân thể yếu đuối của ta khi mới năm tuổi thì làm sao trụ vững được? Ta loạng choạng ngã xuống, gáy đập vào thành ghế ở bệnh viện. Máu của ta loang lổ trên nền gạch của bệnh viện.
Tất cả giác quan của ta kém đi hẳn đi, chỉ còn hình ảnh lờ mờ của người phụ nữ với chiếc váy đỏ rực đang giận giữ và trái ngược với bà ta là người đàn ông lạnh nhạt nhìn ta đau đớn quằn quại trên nền nhà lạnh băng, bên tai ta là những tiếng nói chói tai mà ta chẳng thể nào nghe rõ.
Tất cả, tất cả trở lên lu mờ dần để tôn vinh lên cơn đau nhức nhối chẳng thể diễn tả thành lời.
Và khi xúc giác của ta trở nên nhạy cảm nhất, từng sợi tóc trên da đầu ta căng ra. Người ta vẫn luôn gọi là mẹ đang kéo tóc ta quăng vào chiếc ô tô cũ nát mà bà ta mới mua. Lưng ta đập vào cánh cửa, từng chiếc xương trên người ta như đang rạn gãy.
Bà ta lái xe đi đâu, ta không rõ, ta chỉ biết cơn đau đang gậm nhấm tâm trí ta từng chút một, những tiếng rên rỉ đứt quãng phát ra từ ta càng khiến bà ta điên cuồng.
Bà ta đã dồn hết tâm huyết nuôi lớn ta bao nhiêu lâu nay vậy mà lại bị một tờ giấy phá hỏng, khiến một người phụ nữ đầy dã tâm và tham vọng, kẻ luôn khao khát quyến lực cỡ nào hận? Bà ta hận tất cả mọi thứ, kể cả cha ta, nhưng bà ta có thể làm gì?
Và thật may mắn khi có một bao cát như ta, không quyền, không tiền, không chỗ dựa.
Chiếc xe lao đi vun vút trên con đường bằng phẳng rồi phanh đột ngột khiến ta đang cuộn tròn trên chiếc ghế sau ngã thẳng xuống. Bà ta giật tóc ta một cách thô bạo rồi ném ta xuống đất như mớ giẻ rách.
Cho dù ta có gắng gượng như thế nào đi chăng nữa thì ta cũng chỉ là một đứa trẻ. Tâm trí ta đang bị ăn mòn để rồi ý thức của ta hoàn toàn chìm vào bóng tối.